Bạn có bao giờ đi lạc chưa? Nhớ lại hồi năm lớp 4, tôi đi lên thị trấn và bị lạc đường. Càng đi thì tôi càng cảm thấy mình như rớt vào một mê cung. Ruột gan tôi thắt lại, tim tôi đập loạn xạ không theo một trật tự nào. Tôi đã thật sự rơi vào hoảng loạn và sợ hãi tột cùng với rất nhiều ý nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu. Tôi tưởng tượng ra kẻ xấu sẽ bắt cóc và làm hại mình, nên tôi nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hoài nghi và chẳng dám hỏi đường bất cứ ai. Tôi cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, tách biệt và càng lúc càng sợ hãi, tuyệt vọng nơi chốn xa lạ không người thân, không quen biết, không chỗ tựa nương. Lúc ấy, tôi nhớ ba mẹ mình rất nhiều và cầu mong cho phép màu xảy ra, rằng ba hay mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện, ôm tôi vào lòng và dẫn về nhà… Và may mắn là cuối cùng tôi cũng tìm được đường về nhà.
Thoát khỏi kỷ niệm đó, quay về thực tại với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu”, tôi thấy mình cũng có cùng cảm giác “lạc đường” của ngày xưa. Đó là sự hoang mang và sợ hãi, đôi lúc không biết mình đang ở đâu, không định hướng được từng bước đi, không biết bản thân mình liệu có tạo ra giá trị, có được ghi nhận, có đủ sức mạnh, có được chở che hay không… Thỉnh thoảng tôi có cảm giác không có ai đồng hành cùng mình, không có ai đứng về phía mình; một cảm giác xa lạ, lạc lõng và cô đơn bất tận giữa cuộc đời. Tôi thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ đi lạc, đầy yếu đuối, sợ hãi, lẻ loi, cô độc, và ai ai cũng “đáng ngờ”… Thế nên, tôi đã tìm cách để “tồn tại”, để sống sót, để khẳng định mình – hay chính xác hơn là vun đắp cho cái tôi của mình.
Và rồi tôi đã bắt đầu quan tâm đến tôi và cái của tôi nhiều hơn. Ai bảo tên Quỳnh giống con gái thì tôi thấy không vui. Ai bảo tôi theo nghề diễn giả, làm đào tạo mà nói giọng Nghệ An khó nghe, tôi hơi bực. Khi ai đó hỏi tôi bao nhiêu tuổi, mặt còn non choẹt thế kia, từng trải chưa, nếm đủ sự đời chưa mà đòi “dạy” người khác cách yêu… tôi thấy tự ái. Rồi ai đó bảo rằng vợ của “Người đánh thức tình yêu” chắc đã được đánh thức tình yêu rồi, chắc hạnh phúc và hoàn hảo lắm… làm nơi tôi xuất hiện một mong cầu vợ thay đổi toàn diện cho “khớp” với nhân hiệu của mình, nên khi vợ chưa thay đổi tôi rất dễ mất kiên nhẫn.
Rồi tôi so sánh mình với các diễn giả khác, nhìn thấy họ đi trước mình cả chục năm, có một “profile” bề thế… làm tôi thấy thua kém và tự ti. Rồi tôi tự tìm ra lý do để xoa dịu và làm cho mình yên tâm rằng: tôi chọn đi sâu vào tâm linh – nền tảng gốc rễ, nên dù tôi đi chậm đi sau nhưng tôi đi bước nào vững bước đó, trong khi không ít diễn giả khác vì công cuộc kinh doanh mà bất chấp đi vào những con đường sai lạc. Nghĩ vậy rồi tôi cười khẩy, sung sướng.
Nhiều lúc tôi thấy nội lực mình chưa thật sự vững mạnh, tôi căng thẳng và gấp gáp, lo lắng và dằn vặt; và những lúc như thế, tôi liền hình dung về tương lai – một tương lai tôi đã thành công trong nghề với những thành quả tôi mong muốn để quên đi cái thực tại đang còn đi gieo hạt với chật vật những khó khăn. Rồi thỉnh thoảng, khi gặp thách thức trong những bước đường rèn luyện và theo đuổi nghề đầy gian nan mà chưa ra kết quả, tôi lại quay về những cột mốc và thời điểm huy hoàng trong quá khứ. Rằng tôi học trường chuyên từ nhỏ, nằm trong top đầu đại học, tạo lập được một sự nghiệp thành công trong ngành xây dựng, đi đâu tôi cũng thường tạo được sự chú ý, tôi đã đầu tư cho việc học hành và theo đuổi nghề đào tạo nghiêm túc… Tôi bám vào đó để tôi cho rằng mình tài năng, có tri thức, có nền tảng, có sự cân nhắc, có suy nghĩ chín chắn… nên chắc chắn tôi làm nghề đào tạo không thua kém người khác.
Khi mọi người dần dần biết đến tôi và nhân hiệu của tôi thông qua các chia sẻ của mình, trong tôi bắt đầu sợ mình bị săm soi, bị chỉ trích, bị chê bai, bị phản biện… nên tôi trau chuốt từng câu từ mình viết, cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, chăm chút từng video chia sẻ của mình, cầu toàn trong mọi bước đi…, thế nên tôi đi rất chậm. Nhiều lúc đối diện với những khách hàng, tôi sợ mình không mang lại nhiều giá trị cho họ, nên tôi đâm đầu đi học hết khóa học này đến khóa khác, lao vào đọc các thể loại sách và đào sâu các tài liệu… để có thêm nhiều hiểu biết và chứng minh mình có giá trị. Phần lớn trong tôi có sự căng thẳng, cho nên tôi sẵn sàng làm mọi thứ – từ học hành, nghiên cứu cho đến du lịch, hay chơi những trò giải trí… để khiến cho mình luôn bận rộn nhằm xua đi nỗi sợ mình “ngồi không” thiếu giá trị. Tôi luôn định nghĩa về mình là “người đánh thức tình yêu”, đồng nhất mình với nhân dạng đó nhằm khẳng định mình tồn tại và mình khác biệt với đám đông; tôi sợ một sự hòa tan hay nhạt nhòa nào đó trong cuộc đời này…
Nhưng may mắn thay, đó là tôi của “NGÀY XƯA THÔI”. Giờ tôi đã hiểu rất rõ vì sao mình lại luôn sống trong sợ hãi và bất an như thế. Đó là một ngày bình thường như mọi ngày, tôi ra quán cafe ngồi một mình và đọc sách. Bỗng có một cô gái tiến đến gần chỗ tôi rồi cất tiếng chào: “Chào anh Quỳnh, người đánh thức tình yêu”. Tôi giật bắn người và thoáng có chút lúng túng vì chưa sẵn sàng cho cuộc gặp với “người hâm mộ” kiểu này, nhìn lại thì thấy mình đang mặc quần cộc áo thun mang dép lê nữa chứ. Nhưng rồi sự nhiệt tình và rất tự nhiên của cô gái ấy đã nhanh chóng giúp chúng tôi kết nối với nhau vào câu chuyện và tôi không còn để ý hay ái ngại gì về hình ảnh bên ngoài của mình nữa. Và đó là một câu chuyện đẹp, một phiên coach “bất đắc dĩ” nhưng tuyệt vời. Tôi chẳng biết ngày hôm ấy mình có giúp được gì cho cô gái ấy không, nhưng bản thân tôi thì một lần nữa được thức tỉnh. Lúc bấy giờ, tôi chỉ ngồi lắng nghe cô ấy, lắng nghe bằng sự đón nhận hoàn toàn – không mục đích, không điều kiện, không mong cầu, không kỳ vọng mình có thể mang lại giá trị gì cho cô ấy. Thật vậy, tôi chỉ mở lòng mình ra với sự đồng cảm sâu sắc, lúc cần thiết thì tôi đặt ra cho cô ấy những câu hỏi gợi mở để cô ấy tiếp tục đi sâu vào bên trong cô ấy… Bởi vì cuộc nói chuyện này quá bất ngờ nên tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc hiện diện trọn vẹn ở đó và để cho mọi chuyện tuôn chảy tự nhiên. Và đó thật sự là một điều kỳ diệu. Tôi cảm nhận một niềm vui ngập tràn, một cảm giác bình an và dễ chịu từ sâu bên trong mình. Nó khác biệt hoàn toàn với những phiên coach mà tôi đã làm trước đó. Kết thúc buổi nói chuyện tầm 1 giờ đồng hồ ấy, qua vẻ mặt cô gái, tôi biết cô đã tự tìm thấy cho mình một niềm hi vọng… Tôi giành trả tiền café với cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi biết ơn cô vì cuộc nói chuyện tuyệt đẹp này.
Tôi biết rằng, trong thời khắc tôi hiện diện trọn vẹn với cô gái ấy, tôi đã thật sự buông mình, không bám vào cái tôi của mình nữa, và đã kết nối được với tình yêu thuần khiết bên trong mình. Thế nên, mọi thứ cứ tuôn chảy tự nhiên.
Từ sự kiện đó, tôi đã có được câu trả lời cho điều mà mình vẫn thắc mắc trước đó, là tại sao xuất phát từ một sứ mạng tuyệt vời mà tôi biết rằng mình đã tìm ra trong sự kết nối với Đấng sáng tạo, Thượng đế, Vũ trụ…, và biết rõ đó là ơn gọi dành riêng cho chính mình; nhưng khi bắt đầu dấn thân vào con đường này thì tôi lại có quá nhiều những dòng suy nghĩ miên man đầy tiêu cực và xấu xí như vậy. Và tôi biết rằng, tất cả những điều đó xuất phát từ bản ngã của chính mình, và cái bản ngã ấy nó sinh ra những nỗi sợ.
Khi chúng ta là một linh hồn bắt đầu cư ngụ vào thân xác, chúng ta học cách tồn tại trong thể xác vật lý và trong cuộc sống này. Dần dần, chúng ta lệ thuộc vào các điều kiện giúp cho sự tồn tại của mình trong đời và ta dần quên mất phần linh hồn thuần khiết của mình và mất đi sự kết nối với Nguồn, với Thượng đế, với Vũ trụ… Bản ngã của ta đã hình thành như thế. Và bản ngã chính là sự vô minh, không biết mình là Nguồn, là tâm chân thật và thuần khiết, là sự Đủ đầy. Nó giống như một đứa trẻ đi lạc, không kết nối được với nhà mình nên thấy mình là riêng biệt, tách rời nên nó luôn sống trong cảm giác sợ hãi, và nỗi sợ ấy như thể không đáy, nó sợ hết cái này đến cái khác, và vì sợ nên nó bám vào hết cái này đến cái khác.
Qua sự tu tập, chiêm nghiệm, lắng đọng lại trong từng giây phút hiện tại, tôi đã thấu hiểu sâu sắc hơn về chính mình. Tôi hiểu rõ rằng bản ngã của tôi là thứ không có thật, nó chỉ là một ảo tưởng. Và dần dần, tôi chánh niệm hơn, tỉnh thức hơn và tìm về gần hơn với tâm chân thật của chính mình. Những khoảnh khắc được kết nối với Nguồn, với Nhà đích thực của mình, tôi được thúc giục và khao khát trở về con người thuần khiết, thực sự hiện hữu và có mặt trong giây phút hiện tại. Và chính trong giây phút hiện tại, tôi đã vượt thoát khỏi những nỗi sợ hãi, tổn thương, khối khổ đau, những dòng suy nghĩ miên man, những tiếng nói nhỏ trong đầu… Điều đó giúp trí tuệ của tôi được soi sáng để biết đâu là những việc cần làm, nên làm để sống trọn vẹn với sứ mạng của mình trong sự tỉnh thức. Càng bước đi trong sự tu tập, tôi càng nhận ra mình đang trên con đường trở về Nhà – trở về với linh hồn thuần khiết, phá tan bóng tối của vô minh và cảm nhận được sự đủ đầy ở trong mình.
Chính khi kết nối được với Nguồn, với tâm chân thật của mình, tôi nhận ra tôi không còn là cái tôi nhỏ bé, sợ hãi, lạc lõng, cô đơn… như thể đứa trẻ bị lạc nữa. Và lúc đó tôi trở về với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu” của mình, một nhân hiệu phù hợp với thế giới hình tướng này nhưng tôi không dính mắc, lệ thuộc vào nó. Tôi trở về với Nguồn đủ đầy của mình và bắt đầu vào cuộc hành trình trao đi giá trị với tâm thế của người truyền tải hay kênh truyền dẫn của Thượng đế. Tôi ý thức rằng mình không là gì cả, không là ai cả. Tôi để cho mình trở nên trong suốt để ánh sáng và sức mạnh của Thượng đế, của Tình yêu thuần khiết chảy qua mình và đến được với những người tôi gặp gỡ. Từ đó, tôi không còn bị áp lực về việc mình có đủ kiến thức hay tư cách để chia sẻ và giúp đỡ người khác hay không, bởi tôi biết rất rõ rằng, tôi chỉ là một trung gian, là cánh tay nối dài của Nguồn tình yêu, nên việc của tôi là luôn giữ được sự kết nối với Nguồn, mọi sự còn lại là việc của Nguồn. Từ đó, tôi đến với khách hàng bằng một đôi tai lắng nghe, vòng tay mở rộng, trái tim đón nhận đầy yêu thương, đồng cảm và vô điều kiện. Tôi không mong cầu kiến thức này có thể giúp họ chữa lành ít hay nhiều nhưng luôn hiện diện trọn vẹn và làm những gì tâm chân thật thúc đẩy, làm những việc cần làm theo sự kết nối bên trong. Tôi hợp nhất được chính tôi – từ niềm tin, suy nghĩ, hành động, giá trị… nên tôi không còn tự mâu thuẫn với chính mình nữa. Từ đó, tôi mở rộng chính mình ra để hợp nhất với tất cả, và hiểu rằng tất cả chúng ta là anh em một nhà. Tất cả chúng ta là một. Và tất cả chúng ta luôn luôn cùng nhau đồng hành trên con đường trở về Nhà, về Nguồn đích thực của mình trong sự an lành, phúc lạc.
Tạm biệt nhé, “Người đánh thức tình yêu – phiên bản đi lạc”! Tôi đã nhìn thấy Nhà mình và đang từng bước rèn luyện, tu tập để mỗi ngày tiến về gần Nhà hơn.
NGUYỄN ĐỨC QUỲNH
Người đánh thức tình yêu