PHỤ NỮ HẠNH PHÚC, THIÊN HẠ THÁI BÌNH

Ngày xưa, người phụ nữ gắn liền với bếp núc, nhà cửa, con cái. Ngày nay, người phụ nữ đã gắn thêm vào mình nhiều vai trò xã hội khác thông qua việc họ bước ra khỏi nhà và chinh phục nhiều mục tiêu bên ngoài. Một thập kỷ vừa qua, nhìn những người phụ nữ thành đạt với công danh sự nghiệp, tôi thấy rằng họ đã quyết liệt “định nghĩa” lại chính mình.

🤱Với thiên chức làm mẹ, người phụ nữ có ơn gọi đặc biệt trong việc cưu mang sự sống, sinh con và chăm sóc con cái – thế hệ tương lai của nhân loại. Nhưng rồi, tiếng gọi của công việc và thăng tiến xã hội đã làm nhiều phụ nữ e dè trong quyết định sinh con. Và sau khi sinh, họ bị dày vò giữa vai trò làm mẹ “full-time”, “part-time”, hay thậm chí giao hẳn cho người giúp việc để quay lại công việc bên ngoài.

Với phong trào kêu gọi giải phóng phụ nữ, nhiều phụ nữ lầm tưởng đây là một cuộc chạy đua với nam giới, hễ đàn ông làm được gì thì chị em chúng tôi cũng không thua kém. Ngày xưa, người đàn ông là trụ cột về kinh tế gia đình, ngày nay có thêm một cột nữa, thế nên ai cũng có tiếng nói, và không ai chịu lắng nghe ai. Bi kịch bắt đầu xảy ra trong gia đình. Khi cả vợ và chồng đều cố chứng minh, cố làm tốt vai trò trong việc xây nhà, thì việc xây tổ ấm đã bị bỏ ngỏ. Vì vậy mà nhiều tổ ấm gia đình ngày nay thật sự băng giá trong những ngôi nhà, biệt thự hay căn hộ lộng lẫy, xa hoa…

💪Thời buổi phụ nữ được giải phóng, họ đi làm như đàn ông, gánh vác như đàn ông, bươn chải mạnh mẽ như đàn ông, đối mặt với những áp lực như đàn ông… nên dần dần họ giảm đi vẻ nữ tính, hiền hòa, tình cảm, khiêm nhường – vốn là những đặc tính làm nên sức mạnh và vẻ đẹp rất riêng của người phụ nữ.

Sự mạnh mẽ của phụ nữ ngày nay được định nghĩa rất khác. Cơ bắp của đàn ông giờ được “huy động” vào việc đi xách đồ cho chị em shopping. Nếu các chị em không thèm hiên ngang bước lên phía trước, thì đừng nghĩ rằng họ lép vế hay không có tiếng nói. Bạn cứ quan sát thì sẽ nhận ra, đằng sau sự thành công của người đàn ông là bóng dáng của người phụ nữ giật dây, và đằng sau sự thất bại của người đàn ông cũng là bóng dáng của người phụ nữ giật dây. Và họ giật… rất mạnh.

🧘‍♀️Cuộc chạy đua khẳng định nữ quyền này đã làm cho nhiều phụ nữ lạc mất chính mình. Họ nghĩ rằng sẽ hạnh phúc hơn khi họ bước ra ngoài, nhưng rồi thực tế cho thấy mỗi ngày trở về nhà, họ mang áp lực, căng thẳng, đau khổ, xung đột nội tâm, mất bình an… về với gia đình. Tôi thấy các khóa học chữa lành toàn các chị em đi học, tất cả đều xoay quanh nỗi lo kinh tế, mất cân bằng đời sống và công việc, xung đột với chồng, mất kết nối với con cái, thiếu vắng ý nghĩa sống đích thực…

❤Có lẽ, con đường đúng dành cho người phụ nữ là thay vì quyết liệt “đi ra” thì nên “đi vào”, thay vì bằng mọi giá phải “ra ngoài” thì hãy chọn “vào trong”. Điều này có nghĩa rằng phụ nữ cần đi vào bên trong chính mình để kết nối lại với bản thân, và nơi đó, các chị em sẽ tìm ra được con đường đúng nhất với chính mình. Chỉ có như vậy, phụ nữ với thoát khỏi những đau khổ và dằn vặt, tìm lại hạnh phúc và sự an yên cho bản thân mình.

🧘‍♀️Chính khi người phụ nữ hạnh phúc và bình an, mái nhà sẽ được sưởi ấm, người đàn ông bôn ba bên ngoài mỏi mệt trở về sẽ có bàn tay ân cần, chăm sóc, sẻ chia; khi những đứa trẻ cần tình thương để lớn lên thì chẳng bao giờ thiếu vắng người mẹ; khi những mối quan hệ đối nội – đối ngoại của gia đình cần được dưỡng nuôi thì sự tinh tế và khéo léo của người phụ nữ sẽ được phát huy… Thật vậy, khi phụ nữ hạnh phúc, thiên hạ hưởng thái bình!

TÔI YÊU PHỤ NỮ – I LOVE THE WOMAN

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

BẠN CÓ SẴN SÀNG “CÚNG DƯỜNG” NỬA KIA CỦA MÌNH CHO “NGƯỜI” KHÁC?

❤Sinh ra trong cuộc đời này, chúng ta đã được nhận rất nhiều, nhận một cách vô điều kiện. Đó là sự sống, là tài năng, là thế mạnh, là phẩm giá, là tình yêu… Và ơn gọi của chúng ta là đáp lại ơn ban đó bằng cách trao ban [tất cả những gì nơi ta] vô điều kiện trong cuộc đời này.

👉Nhưng rồi, chúng ta lại dễ dàng dính mắc vào những điều ta gọi là “của tôi” – sự sở hữu. Chính sự sở hữu đã làm cho ta ngăn chặn lại dòng chảy của mọi điều tốt lành và sự dư dật trong vũ trụ này.

🌍Khi cho đi một điều gì đó, như làm từ thiện chẳng hạn, nhiều khi ta không nhận ra động cơ nào bên trong mình thúc giục. Khi làm từ thiện để thấy mình là người tốt thì đó cũng là một động cơ vì mình chứ không phải vì người, và chắc chắn điều đó không mang lại sự an lạc cho bản thân, mà nó chỉ là “thức ăn” nuôi dưỡng cho “cái tôi” của mình mà thôi.

🎎Rõ thấy nhất là trong tình yêu, ta muốn cho đi để được nhận lại. Ta dùng “mồi” yêu thương để câu được con cá yêu thương. Thử nghĩ xem, chẳng phải rất khó để câu một con cá đã “no bụng”, và nếu bạn là một con cá no bụng, bạn rất khó bị mắc câu?

🤭Tôi hay đùa với vợ tôi rằng: “Em muốn anh yêu em vô điều kiện hay có điều kiện?”
Cô ấy bảo: “Tất nhiên là vô điều kiện rồi!”
Tôi cười: “Nếu anh yêu em vô điều kiện, tức tình yêu trong anh được khai thông và tuôn chảy. Anh chính là tình yêu, anh với mọi vật là một. Mà tình yêu vô điều kiện là suối nguồn đại dương tuôn chảy không dành riêng cho ai hết, chảy đến đâu thì vạn vật được tưới tắm tới đó… Nên anh yêu em vô điều kiện tức anh yêu cả vũ trụ này, yêu không chừa một ai, yêu ai cũng như nhau…”

🧘‍♂️Đang tuôn trào vậy thì vợ tôi sầm mặt lại và ngắt lời: “Thôi thôi. Ông làm ơn đừng có chém gió nữa. Tôi chả cần ông yêu tôi vô điều kiện đâu. Yêu có điều kiện dùm cái cho chắc!”🤣

Một câu chuyện… buồn, phải không các bạn?

Khi ta thấy mình thèm khát được yêu thương, ta vét chút yêu thương còn sót lại nơi mình trao cho nửa kia để mong nhận lại được tình yêu từ người ấy. Nếu người kia không đáp lại đúng theo cách mà ta mong đợi, ta điên cuồng và đau đớn biết bao.

💪📖❤Nhưng khi tình yêu của bạn đủ đầy bên trong và lan tỏa ra bên ngoài, bạn có năng lực yêu thương tất cả không trừ một ai, và bạn hạnh phúc khi trao đi tình yêu – bất chấp nửa kia của bạn như thế nào – mà không kỳ vọng hay ràng buộc nửa kia của mình phải đáp lại.

Người khơi được tình yêu đích thực bên trong mình là người không lệ thuộc vào bất kỳ ai để hạnh phúc. Họ đón nhận mọi điều xảy ra như lẽ đương nhiên chúng cần xảy ra. Qua mọi sự kiện hay biến cố, họ tìm thấy kinh nghiệm cho chính mình. Họ luôn biết đi vào bên trong để quan sát thân tâm của mình hơn là phán xét người khác.

Với nửa kia của mình, họ luôn mong muốn người ấy được hạnh phúc. Họ không ngừng trao đi yêu thương và họ cũng không dính vào nỗi sợ có ai khác yêu thương nửa kia của họ. Và một ngày, dẫu nửa kia của họ có “ra đi”, họ vẫn là chính mình, vẫn nguyên vẹn yêu thương bởi họ và tình yêu là một.

Bạn có muốn mình chính là tình yêu? Và bạn có sẵn sàng “cúng dường” nửa kia của mình cho “người” khác?

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

HÃY YÊU THƯƠNG “NGƯỜI PHỤ NỮ BÊN TRONG BẠN”

Vài năm trở lại đây, cứ đến ngày 8/3 là tôi lại muốn… tôn vinh các ông và tôn vinh… chính mình. Bản thân tôi thấy ngày này chẳng khác gì những ngày còn lại trong năm khi tôi nghĩ về những người phụ nữ.

Ngồi lại để xét mình, tôi nhận thấy: Ngày nào tôi cũng dành cho chị em sự tôn trọng và yêu thương đúng mực. Tôi nhận mình là người thiên vị với phụ nữ hơn vì tôi thấy rằng phụ nữ vốn chịu nhiều thiệt thòi hơn đàn ông trong nhiều khía cạnh.

Ngày nào tôi cũng ý thức phụ nữ là để yêu. Lắm lúc cũng hay quên nên thỉnh thoảng có lắm mồm lấn lướt vợ hay một số chị em trong vài cuộc tranh luận, nhưng ngay sau đó tôi chánh niệm lại và tự nhắc mình: Phụ nữ là để yêu! Phụ nữ là để yêu!

Ngày nào mà tôi quên được lòng biết ơn dành cho phụ nữ chứ. Nhìn những người vợ người mẹ dành hết thanh xuân để sinh con, chăm con, dạy dỗ con và vun vén cho tổ ấm… tôi thật lòng khâm phục và biết ơn.

Tôi trân quý phụ nữ mọi ngày. Và nếu các ông các anh cũng thế, thì ngày 8/3 có gì chúng ta phải xoắn? 365 ngày chúng ta đều yêu thương phụ nữ chứ đâu riêng gì một ngày này. Ai chỉ tập trung tôn vinh phụ nữ dịp 8/3 thì các ngày còn lại hẳn đã không trân trọng và yêu thương họ đúng mực. Càng dành một ngày đặc biệt cho phụ nữ, ta càng khẳng định rằng phụ nữ chưa hề có một sự bình đẳng nào cả.

Thế nên, ngày 8.3 với tôi là dịp để tôi tìm gặp một người phụ nữ đặc biệt đang ở… bên trong chính mình. Tôi đang muốn nói đến phần nữ tính bên trong mỗi người đàn ông. Trong một người luôn có cả phần tính nữ và tính nam, tức trong người đàn ông vẫn có phần nữ tính và trong người phụ nữ vẫn có phần nam tính.

Vì thế, nhân ngày tôn vinh người phụ nữ, các ông các anh nên dành một khoảng thời gian đặc biệt để quan sát phần nữ tính bên trong mình để hiểu, để thương và để tìm lại “công bằng” cho phần tính nữ ấy. Bởi vì những người đàn ông cho rằng mình là phái mạnh nên mình không được thể hiện sự yếu đuối ra bên ngoài, như việc thừa nhận mình buồn, mình cô đơn, mình bế tắc, mình thất bại, mình cần một chỗ dựa… Người nào mà chẳng có những lúc cần khóc, nhưng rồi không ít người đàn ông không cho phép họ rơi nước mắt trong bất cứ hoàn cảnh nào. Có phải như vậy là quá tàn nhẫn với bản thân mình hay không?

Hãy cứ khóc, hãy cứ sống đúng với cảm xúc của mình, hãy để nữ tính của mình được tự nhiên thể hiện ra bên ngoài. Điều đó không hề làm cho bạn bị “biến chất” hay “mất chất” và không còn là đàn ông nữa. Sống thật với chính mình, thể hiện đúng con người của mình, điều đó mang lại sức mạnh cho bạn. Và chính khi bạn đón nhận phần nữ tính bên trong mình, đồng thời để phần tính cách ấy được tự nhiên biểu lộ, bạn lại dễ dàng thấu hiểu, yêu thương và cảm thông cho những người phụ nữ. Sự kết nối với phụ nữ từ đó mà trở nên dễ dàng hơn.

Tôi nhớ lại một dịp 8/3 trước đây, tôi bước xuống sân bay Nội Bài lúc 2h sáng dưới trời mưa tầm tã. Đang vội đi ra xe quen để về nhà thì nghe tiếng gọi của một anh tài xế taxi mời tôi đi xe. Tôi quay lại nhìn anh và cảm nhận rõ một vẻ mệt mỏi trên gương mặt vẫn cố giữ nụ cười nhưng có vẻ đã gần kiệt sức. Tôi nhói lòng! Sự thương cảm trong tôi bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Chưa bao giờ tôi có cảm xúc này dành cho một người đàn ông xa lạ…

Trên suốt quãng đường về nhà, hình ảnh người đàn ông ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi. Hình như anh đang nỗ lực hết mình bởi vai trò trụ cột trong gia đình. Hình như anh cố nén đi những mệt mỏi, những thổn thức nào đó bên trong bằng nụ cười rất hiền nhưng rất nhiều nỗi niềm. Nhìn ánh mắt anh, không hiểu sao tôi thấy mình thấu cảm được anh ấy. Có lẽ, hình ảnh người đàn ông ấy đã chạm đến một phần yếu đuối nào đó trong tôi mà tôi ít nhiều cũng từng cố né tránh và che giấu…

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

THẾ GIỚI CẦN TÌNH YÊU THƯƠNG

Đại dịch COVID-19 xảy ra đã vén lộ rất nhiều những sự thật mà bấy lâu nay chúng ta chưa có cơ hội nhìn thấu. Một trong số đó là: đâu mới là thành công thật sự trong đời.

Chúng ta ca ngợi những con người tạo nên thành tựu lớn lao. Chúng ta xuýt xoa trước những công trình vĩ đại. Chúng ta bị thu hút bởi vẻ hào nhoáng… Nhưng rồi, Covid-19 đã xuất hiện và đang “khống chế” thế giới. Nó đã làm lật ngược và đổ nhào những thứ tưởng chừng rất kiên cố, vững chãi. Nó khiến chúng ta phải xem xét lại định nghĩa về thành công trong đời.

Thành công, nếu chỉ gói gọn trong việc mang lại những giá trị cho riêng cá nhân mà không mang tính xây dựng, vun đắp và làm cho cuộc đời này tươi đẹp hơn thì hẳn là cần phải nhìn lại. Đó là chưa kể, để tạo nên những thành công cho chính mình, chúng ta có biết rằng liệu mình đã làm tổn thương đến cuộc sống này như thế nào hay không.

Và đây chính là một biến cố giúp thức tỉnh. Hơn bao giờ hết, chúng ta thấy thế giới này cần những con người có trái tim biết đập những nhịp yêu thương, cần những con người biết đau một nỗi đau của nhân loại, cần những con người quên cả bản thân để lăn xả vào cuộc chiến chống lại “kẻ giết người hàng loạt”, cần những con người ngày đêm âm thầm chăm sóc thể chất và nâng đỡ tinh thần cho những người đang nơi bờ vực tranh đấu để giữ lấy mạng sống, cần những con người có ý thức và chung tay trong việc bảo vệ bản thân và bảo vệ cộng đồng, cần những con người dám nói lên những điều tích cực giữa muôn vàn thông tin tiêu cực…

Và rồi, chúng ta có nhận ra rằng, không chỉ riêng thời điểm này hay trong biến cố này, mà bất cứ thời đại nào, điều mà thế giới này cần đó là tình yêu thương. Đứng trước sự sống và cái chết, thành công và tiền bạc trở nên vô nghĩa. Những người giàu có nhất và những người khốn khổ nhất, ai cũng có một mạng sống như nhau, và đó mới thật sự là điều quý giá nhất. Sự sống có mặt trên trái đất này là bởi tình yêu thương, và sự sống chỉ có thể tiếp diễn trong cuộc đời này cũng chính nhờ tình yêu thương. Chỉ có tình yêu thương mới tạo nên cho cuộc đời này những giá trị đích thực. Chỉ có tình yêu thương mới có thể cứu rỗi trái đất này. Chỉ có tình yêu thương mới có thể giúp sửa chữa những sai lầm. Chỉ có tình yêu thương mới hàn gắn được mọi nỗi đau. Và cũng chỉ có tình yêu thương mới giúp sự sống tái sinh.

Vì thế, hãy khơi thông tình yêu thương bên trong chính mình để nó được tuôn chảy trong từng tế bào. Và hãy mang tình yêu ấy tỏa lan và làm cho nó tràn lan trong cuộc sống và thế giới này. Từ gốc rễ yêu thương, mọi suy nghĩ, lời nói, hành động của chúng ta đều sinh ra những giá trị tốt đẹp cho chính mình và cho cuộc đời. Đó chính là điều mà thế giới này cần, và cũng là nhiệm vụ của mỗi chúng ta trong cuộc đời này.

🌍Trước những con số cứ tăng vọt từng phút từng giờ trên toàn thế giới về số người nhiễm và số người chết vì Covid-19, đừng nhìn vào những khó khăn chồng chất, đừng nhìn vào những thách thức đổ dồn, đừng nhìn vào những mất mát và nỗi đau quá lớn… rồi thấy hoảng sợ và đánh mất niềm hi vọng. Điều mỗi chúng ta có thể đóng góp tốt nhất và cũng là điều mà thế giới đang cần nhất đó là trọn vẹn trong bổn phận của chính mình. Hãy hành động những khi cần hành động. Hãy ở yên những khi cần ở yên. Hãy cất tiếng khi cần phải lên tiếng. Hãy thinh lặng khi cần phải lặng thinh… Từng người hoàn thành bổn phận trong vai trò của mình với tình yêu thương là cách để chúng ta làm cho cuộc đời này mở ra những trang mới tươi đẹp.

🍀HÃY YÊU THƯƠNG VÀ KHÔNG NGỪNG HI VỌNG!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu