Vừa rồi, có mấy người bạn của tôi từ Sài Gòn ra Hà Nội chơi, và tôi trở thành hướng dẫn viên “bất đắc dĩ”. Tôi dẫn các bạn đi theo kiểu tùy hứng, thấy khoái chỗ nào thì ghé vô, thích nán lại nơi đâu thì cứ thoải mái, không chuẩn bị trước một lộ trình hay một kế hoạch nào cả. Có lúc chúng tôi di chuyển bằng grab, có lúc chúng tôi đi bộ. Rồi một lần đang cuốc bộ đến địa điểm tham quan tiếp theo, vừa đi vừa hỏi đường, đi tới đâu hỏi tới đó mà vẫn bị lạc nên chúng tôi phải đi tới đi lui mấy lần mới đến nơi. Cả đám đều hơi mệt, tôi mở lời động viên: “Cứ đi thì sẽ đến thôi!” Bạn tôi “bẻ” lại: “Đi thì đương nhiên đến rồi, mà chả biết đến đâu, không chắc có đến được nơi mình muốn hay không.”
Người ta thường hay nói: cứ đi thì sẽ đến, cứ tìm thì sẽ gặp, cứ xin thì sẽ được… Nhưng rồi không thấy ai nói là sẽ đến được đâu, liệu có đến được chỗ mình muốn hay không; sẽ gặp, nhưng có gặp đúng thứ/ đúng người mình mong hay không; sẽ được, nhưng có được thứ mình khao khát hay không. Rồi tôi lại nghĩ đến chuyện đi tìm hạnh phúc. Liệu khi chúng ta nỗ lực đi tìm hạnh phúc thì chúng ta có hạnh phúc hay không?
Câu trả lời mà tôi tìm thấy cách đây vài năm, câu trả lời giúp tôi “tỉnh thức”, đó là: Đi tìm hạnh phúc thì sẽ gặp… bất hạnh. Cách duy nhất để hạnh phúc là biết hạnh phúc có sẵn nơi mình, chỉ cần chúng ta mở rộng tâm thức của mình để biết rằng vốn dĩ mình đang ngập lặn trong hạnh phúc rồi. Việc còn lại là tận hưởng hạnh phúc trong từng khoảnh khắc, từng ngày sống, từng sự việc diễn ra, từng mối tương quan trong đời…
Nếu chúng ta đặt mình trong tình trạng đi tìm hạnh phúc, chúng ta sẽ “đẩy” hạnh phúc về tương lai. Chúng ta chờ đợi một kết quả nào đó, một cột mốc nào đó thì mới “cho phép” mình hạnh phúc. Chúng ta chờ vợ giảm cân và lấy lại vóc dáng thời con gái mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng mình thành đạt hơn mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng tặng quà vào các dịp “quan trọng” mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi vợ biết lắng nghe nhiều hơn và bớt nói lại hơn mới hạnh phúc… Để rồi, chúng ta đánh mất những giây phút hạnh phúc với vòng tay ấm áp của vợ bởi ta chỉ lo tập trung vào cái bụng còn nhiều mỡ sau sinh của vợ và vô tâm với vòng tay của cô ấy. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc tận hưởng những ngày cuối tuần với sự hiện diện trọn vẹn của chồng ở nhà thay vì phải tăng ca làm việc để tăng lương thăng chức. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc đến từ những nụ cười vô tư và đôi lúc đáng yêu như một đứa trẻ của chồng. Để rồi chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc được vợ chia sẻ và trải lòng với ta trong mọi việc…
Thật vậy, một khi bạn mở rộng tâm thức mình để bước vào vùng hạnh phúc vô biên vốn có sẵn và dành sẵn cho mình thì bạn sẽ ý thức được rằng chỉ cần bạn luôn hiện diện, luôn biết ơn, hết lòng trải nghiệm cuộc sống, sống với vợ/chồng con cái trọn vẹn trong từng giây phút, đón nhận vợ/chồng mình như họ vốn là, đón nhận mọi sự việc xảy đến như là lẽ đương nhiên… thì bạn chẳng phải tìm kiếm hay chờ đợi thứ gọi là hạnh phúc, nhưng là sống trong vùng hạnh phúc vô tận.
Tóm lại, chúng ta “sai” ở chỗ chúng ta luôn mong muốn hạnh phúc nhưng tâm thức chúng ta luôn đặt mình trong trạng thái chờ đợi hạnh phúc chứ không phải đặt mình vào tình trạng đã và đang hạnh phúc để đón nhận và tận hưởng hạnh phúc. Tôi nhớ có lần, tôi với vợ tôi đang ngồi tính toán và lên kế hoạch cho cuộc sống gia đình trong 1 năm, 2 năm, 5 năm tới với mục tiêu: làm sao để gia đình mình hạnh phúc. Tôi quay sang nói con trai mình: “KingKong ơi, con ngồi chơi để cho ba mẹ nói chuyện chút nha”. Con trả lời: “Con đang chơi mà!” Ngay lúc ấy, tôi mới vỡ ra, à thì con mình đã và đang chơi mà, sao lại nghĩ hạn hẹn rằng phải có một trò chơi nào đó mới gọi là chơi? Và trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, gia đình mình vẫn đã và đang hạnh phúc, đang hiện diện cùng nhau, trải nghiệm cuộc sống cùng nhau… vậy mà có lúc tôi lại lo lắng và mong cầu hạnh phúc để rồi ngồi vắt óc lên kế hoạch cho việc hạnh phúc nữa.
Hạnh phúc đơn giản là trải nghiệm trọn vẹn với giây phút hiện tại!
NGUYỄN ĐỨC QUỲNH
Người đánh thức tình yêu