Thật khó lòng để cảm thấy thật sự vui vẻ và khỏe mạnh khi trên cơ thể của mình đang có một vết thương chưa lành. Cũng thế, chắc chắn bạn sẽ không thể nào cảm nhận hạnh phúc, bình an và hiện diện trọn vẹn ở khoảnh khắc hiện tại khi bên trong bạn vẫn còn mang vác nhiều tổn thương và nỗi đau. Tôi tin rằng, ai cũng muốn có một cơ thể và một tâm hồn lành lặn, nhưng rồi chúng ta đã thật sự dám chọn con đường chữa lành tận gốc cho chính mình chưa?
Ai cũng biết rằng, những tổn thương chỉ có thể được chữa lành khi chúng ta thật sự buông bỏ những gánh nặng trong tâm hồn mà mình vẫn hằng mang vác. Mà một trong những gánh nặng ấy là sự giận hờn, bực tức, hận thù; và con đường để mở ra sự buông bỏ gánh nặng ấy chính là tha thứ.
Khi nói đến tha thứ, người ta thường nghĩ đó là một sự “ban ơn” dành cho người đã làm gì đó “nên tội” với mình – là gây cho mình đau đớn, mất mát, hay lừa dối, phản bội, xúc phạm mình… Nhưng bạn có biết rằng, bất cứ một tổn thương nào của mình – dù xuất phát từ nguyên nhân gì, do ai, tại ai, bởi ai… thì đều là do bên trong mình có sẵn vết thương ấy, tác nhân bên ngoài chỉ làm cho nỗi đau đó nơi mình bị khơi dậy mà thôi. Nghĩ sâu hơn chút nữa, bạn sẽ thấy, việc mà người khác gây tổn thương cho bạn không phải bạn hoàn toàn không liên can, bởi ít nhiều trong mối tương quan giữa bạn với người ấy, rất có thể bạn vô tình tạo ra những dồn nén nào đó tích tụ lâu ngày nơi họ. Vậy thì, bạn hãy nghĩ xem, chúng ta có quyền tha thứ cho người khác hay không?
Hơn thế nữa, chúng ta cần biết rằng, là con người, không ai trong đời này mà không có những lỗi lầm, thiếu sót, khiếm khuyết… Thế nên, nếu chúng ta cũng cần được tha thứ, thì chúng ta cũng phải biết tha thứ cho mọi người xung quanh mình. Khi bạn hiểu sâu sắc về sự yếu đuối của mình – bởi mang thân phận con người, thì bạn cũng sẽ dễ dàng cảm thông và rộng lượng với người khác khi họ mắc sai lầm. Trong ý nghĩa này, chúng ta sẽ nhận ra rằng, nếu hiểu tha thứ theo kiểu “ban bố ân huệ” cho người mắc lỗi thì chúng ta thật sự quá cao ngạo vì chúng ta cũng là con người không ít lỗi lầm. Như dụ ngôn về người phụ nữ ngoại tình trong Kinh Thánh. Khi mọi người kéo đến đòi ném đá cô ấy và “áp lực” cho Chúa Giê-su cũng phải ném đá cô ta theo luật, thì Người bảo rằng: “Ai trong anh em vô tội thì hãy ném đá người phụ nữ này đi!”
Và lầm lỗi không nói lên được bản chất của con người. Không phải ai cũng hoàn hảo, nhưng luôn có điều tốt đẹp trong mỗi người. Vì thế, đừng bao giờ phán xét bất cứ ai, kể cả chính mình, bởi vì hành vi của chúng ta có thể chưa hay, chưa tốt, chưa trọn vẹn, nhưng điều đó không định nghĩa chúng ta là người xấu. Bởi chúng ta đích thực là một linh hồn hoàn hảo, được sinh ra từ một tình yêu thuần khiết và đều đang trên đường nỗ lực để “trở về Nhà”.
Như thế đủ để chúng ta nhận ra mình không có quyền ban sự tha thứ cho người khác như một ân huệ dành cho họ. Nếu chúng ta xem việc ta tha thứ cho người khác là một việc đáng để họ hàm ơn mình, thì trước hết chúng ta hãy trả lời câu hỏi: Mình tha thứ cho người khác, là vì mình hay vì người? Bạn có nhận ra việc bạn đồng ý tha thứ cho người khác không quyết định được gánh nặng của họ (do lỗi lầm của họ) được xóa đi, phải không? Có thể, việc bạn bỏ qua cho họ giúp họ dễ dàng vượt qua được những nỗi đau của họ hơn, nhưng nó không mang tính quyết định. Vậy thì đừng nghĩ rằng chúng ta tha thứ là vì người khác.
Khi chúng ta thấy đau đớn, giận dữ, thù hận một ai đó, hãy trả lời câu hỏi: Cuối cùng thì mình cần điều gì? Tôi chắc chắn rằng, điều cuối cùng chúng ta muốn đó là bình an, hạnh phúc. Nếu việc ghim giữ những cảm xúc tiêu cực, bực dọc, muốn trả đũa… không thể mang lại bình an, hạnh phúc thì chúng ta hãy buông nó đi – vì chính mình, chính bản thân mình chứ không phải ai khác. Vì vậy, xét cho cùng, tha thứ là cho chính mình. Bởi một ngày nào, một phút nào, một giây nào bạn còn mang vác trong lòng gánh nặng của tức giận, của hận thù, thì ngày đó, phút đó, giây đó bạn không thể nào an yên. Trong ý nghĩa này thì tha thứ chính là buông bỏ gánh nặng đang đè nặng trong tâm hồn mình, để chính mình được bình an. Còn việc phán xét hay kết tội người gây ra lỗi lầm không thuộc về quyền hạn của mình. Họ làm gì, điều đó thuộc về trách nhiệm của họ.
Và một cách thông thường nhất, khi chúng ta hiểu tha thứ là bỏ qua lỗi lầm hay thiếu sót của ai đó, không dằn vặt hay xả giận lên họ nữa – vì họ và cả vì ta, thì bạn có biết là năng lượng tha thứ ấy ở đâu mình có được không? Có thể nhiều lần bạn đã tha thứ, nhưng nếu năng lượng tha thứ ấy không đến từ tình yêu đủ đầy, tình yêu vô điều kiện thì đó chỉ là tha thứ bằng lời nói, rồi có thể bạn tạm quên đi lỗi lầm của người và nỗi đau của mình. Nhưng chắc chắn rằng, khi có một tác động nào làm khơi dậy nỗi đau đó, mọi thứ cảm xúc tiêu cực sẽ quay lại nguyên si; và rồi, rốt cuộc là trước đó bạn chỉ thay đổi góc nhìn về vấn đề mà thôi chứ không phải là tha thứ đích thực. Vì vậy, xét cho cùng, chúng ta không tự mình có được “năng lực” tha thứ, bởi vì tha thứ mang đến sự chữa lành tận gốc những tổn thương, mà sự chữa lành ấy chỉ có thể diễn ra khi chúng ta kết nối được với Nguồn, với God, với Tình yêu của vũ trụ bao la. Không múc lấy tình yêu bao dung và vô lượng vô biên của Thượng đế, của vũ trụ bạn bất lực trong sự tha thứ, cho đi, trao ban và yêu thương.
Vì vậy, hãy trở về kết nối với tình yêu đích thực, với Nguồn để bạn có thể chữa lành mọi vết thương, bao dung mọi lầm lỗi và lan tỏa năng lượng yêu thương.
Nguyễn Đức Quỳnh
Người đánh thức tình yêu