NÚT THẮT CỦA MỌI VẤN ĐỀ NẰM Ở ĐÂU?

Trong các khóa về chữa lành mà tôi theo học, tôi thường có cơ hội để quan sát sâu hơn chính mình cũng như quan sát các cặp đôi cùng đưa nhau đi chữa lành. Và điều mà tôi nhìn ra được, đó là đa số chúng tôi hầu như chỉ dừng lại ở mức độ xử lý hoặc chữa lành các tình huống mà thôi. Gặp trục trặc trong truyền thông với nhau, chúng ta đưa vấn đề ra và nhờ chuyên gia tư vấn. Bế tắc trong việc thống nhất phương pháp, cách thức nuôi dạy con, chúng ta nhờ chuyên gia giúp tháo gỡ. Mâu thuẫn với nhau trong ứng xử và trách nhiệm với nội ngoại hai bên, chúng ta bày tỏ để được chuyên gia cho ý kiến… Mỗi người đến với các khóa chữa lành hay đến với các chuyên gia đều mang triệu chứng của bản thân hay mối quan hệ của mình đang gặp phải để được tư vấn, “kê toa”…

Tôi nhìn điều này rõ hơn khi quay lại các lớp học chữa lành và gặp lại những anh chị từng học chung với mình ở các lớp trước đó. Họ đến lớp với các vấn đề mới. Họ đã có tiếng nói chung trong chuyện dạy con. Họ đã thống nhất được trong việc chu toàn các bổn phận với gia đình hai bên. Họ đã có thể ngồi lại và nói chuyện được với nhau. Nhưng rồi họ lại không tìm được tiếng nói chung về tài chính: ai là người làm chốt chặn trong chi tiêu gia đình, mua xe, mua nhà hay đầu tư bất động sản… Có những cặp đôi sau khi chữa lành được những tổn thương trong truyền thông với nhau thì lại phát sinh mâu thuẫn: ưu tiên phát triển bản thân hay đầu tư kinh doanh. Rồi tôi cũng được quan sát sâu một trường hợp, đó là một cặp vợ chồng trước đó rạn nứt rất nặng bởi một trong hai người đã từng có người thứ ba, sau khóa chữa lành trước thì họ khá ổn với nhau, nhưng rồi từ đó mối quan hệ nàng dâu với mẹ chồng lại có chuyện bởi vì mẹ chồng chị ấy bảo rằng: “Cô cho con trai tôi uống thuốc gì mà giờ nó toàn chống lại tôi để bênh vực cô?”

Theo cách mà mọi việc đang diễn ra như vậy, tôi đoán rằng, chữa lành được vấn đề này thì chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề khác trong cuộc sống. Con còn nhỏ xíu, ta cãi nhau về việc chăm con; con bắt đầu đi học, ta xung đột với nhau trong việc cho con học chữ nhiều hay học các kỹ năng cuộc sống; con vào đời, ta lại bất đồng với nhau khi con chọn người yêu… Rồi thì, khi nội tình của mối quan hệ ổn thì lại phát sinh vấn đề với nội ngoại hai bên. Hay thành công trong việc kiếm tiền thì lại phát sinh mâu thuẫn trong việc xài tiền, quản lý tiền… Và theo đó thì đến khi về hưu, chắc gì vợ chồng chúng ta bớt đi các vấn đề xung đột. Lúc đó sẽ cãi nhau về chuyện con dâu, con rể, cháu nội, cháu ngoại, sui gia…, thậm chí có thể cãi nhau chuyện ngủ chung hay ngủ riêng, ăn lạt hay ăn mặn.

Ngày nay, tôi thấy trong lĩnh vực nào cũng có chuyên gia, từ chuyên gia về tài chính, hôn nhân gia đình, giáo dục con cái, định hướng nghề nghiệp, sức khỏe, dinh dưỡng… cho đến chuyên gia về tình dục, về hàn gắn quan hệ, cả chuyên gia ly hôn… Thế nên, khi gặp phải một vướng mắc về vấn đề nào, ta liền mang triệu chứng của mình tìm đến chuyên gia lĩnh vực đó. Giải quyết xong, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì dăm bữa nửa tháng, vấn đề khác lại xảy đến. Rồi ta lại tiếp tục đi tìm chuyên gia để giúp mình. Cứ thế, cuộc đời ta cứ mãi loay hoay đi vá lỗ hỗng này, đắp lỗ hổng kia.

Bạn có hiểu rằng, dù là khó khăn trong nuôi dạy con cái, bất đồng chuyện gia đình nội ngoại hai bên, không thống nhất được việc quản lý tài chính, hay trục trặc trong chuyện gối chăn… thì sự bất ổn không phải do con cái, nội ngoại, tài chính, hay chuyện tình dục có vấn đề gì… mà chính là ở mối quan hệ vợ chồng chúng ta bất ổn. Mà đi sâu hơn nữa thì chính là bản thân mỗi người đang bất ổn. Và cụ thể hơn là nơi mỗi người vẫn còn lắm những tổn thương và sự thiếu đủ đầy.

Bạn có để ý không, chúng ta chưa kịp giải quyết xong vấn đề này, thì vấn đề khác lại ập đến. Cứ ngỡ xử lý xong chuyện nọ thì mọi thứ êm xuôi, bỗng đâu chuyện kia lại xuất hiện. Vậy thì, rốt cuộc, sự bất ổn bên ngoài chỉ là sự phản chiếu của những bất ổn bên trong chúng ta mà thôi. Một khi chúng ta không giải quyết tận gốc nguyên nhân gây ra bất ổn – đó là những bất ổn nơi chính mình – thì bất cứ ai tương tác với ta, bất kỳ sự việc nào xảy đến với ta… cũng đều xuất hiện những trở ngại. Nếu chúng ta chỉ chạy đi giải quyết phần ngọn, mãi mãi chúng ta không có được phút giây nào ổn thỏa, bình an, hạnh phúc.

Vậy thì cuộc chiến của chúng ta rốt cuộc không phải là cuộc chiến ở bên ngoài – với con cái, bố mẹ, tài chính, sức khỏe, hay tình dục… mà chính là cuộc chiến bên trong mỗi chúng ta. Vấn đề không phải là chúng ta lần lượt tìm được giải pháp hay chiến thắng trong từng chuyện xảy đến với mình, với gia đình mình nhưng là chúng ta phải tìm giải pháp để chiến thắng trong cuộc chiến với chính mình. Đó là cuộc chiến với bản ngã, với cái tôi, vượt qua những giới hạn của thế giới hình tướng để tiến vào tâm chân thật, tình yêu đích thực và vô điều kiện nơi chính mình. Nếu để thua chính mình – tức thua bản ngã của mình, xem như chúng ta đã thất bại trong mọi cuộc chiến.

Vì vậy, khi gặp phải bất cứ một vấn đề gì bên ngoài, trước tiên, chúng ta hãy đi sâu vào trong chính mình để quan sát, để kết nối và để nhận ra điều gì bên trong mình đang bất ổn, tiếng nói nào đang cất lên… Khi quan sát trong kết nối và chánh niệm, chúng ta sẽ dễ dàng hơn trong việc nhìn thấy được nút thắt thật sự của vấn đề bên ngoài đang nằm ở đâu bên trong chính mình.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

“TẤT CẢ” LÀ LỜI NÓI DỐI…VÀ LÀ SỰ ẢO TƯỞNG!

Có những khoảnh khắc nào đó trong đời, bạn rơi vào trạng thái thăng hoa, vui sướng, mãn nguyện; hoặc bạn có cảm xúc mạnh mẽ với một ai đó hay sự kiện nào đó đến mức bạn được thúc giục cho đi, trao đi bất cứ điều gì bạn có cho [những] người mà bạn yêu thương. Đúng vậy, là cho đi tất cả, là cho đi bất cứ điều gì, thậm chí bạn có thể chịu mất mát, hi sinh, thua thiệt… Đó là điều khi ấy bạn thật sự nghĩ. “Anh/em muốn cho em/anh tất cả!”, “Tất cả những gì thuộc về ba/mẹ là của con!”… Nhưng rồi thật sự là chúng ta có thể cho một ai đó “tất cả” hay không?

Bạn có nhận ra có rất nhiều thứ dù muốn thì bạn cũng không thể cho ai được. Đó là thời gian, sức khỏe, trí tuệ, bình an, hạnh phúc… Chẳng phải dù các bậc phụ huynh hết lòng mong mỏi con cái mình được mạnh khỏe, thông minh, thành đạt… và có thể “hi sinh” rất nhiều thời gian, sức khỏe, tiền bạc, thanh xuân, đam mê, cuộc đời… của chính mình để tạo điều kiện tốt nhất cho con cái; nhưng rồi, những điều đó đâu thể gom góp, tiết kiệm và gửi vào ngân hàng với các khoản mục mang tên thời gian, sức khỏe, thành đạt hay hạnh phúc… để khi chúng cần thì lấy ra xài. Có những cuộc đời “nhận” được rất nhiều di sản kế thừa – một gia tài đồ sộ, một bộ gen vượt trội, những bệ đỡ chắc chắn trong các mặt… nhưng rồi chắc gì những cuộc đời ấy có được “tất cả” như sự kỳ vọng của người để lại?

Rồi ngay cả những thứ chúng ta có thể cho đi tất cả, giả như đó là toàn bộ của cải vật chất của mình cho con cái hoặc người mình thương, thì đâu phải lúc nào đối tượng ta muốn cho họ cũng muốn nhận, và điều mà họ nhận từ ta đâu chắc sẽ mang lại giá trị cho họ, lại có khi đó là gánh nặng cho chính họ nữa. Ngay cả tình thương cũng là điều mà chúng ta cứ ngỡ cho đi là đến được trong tim người khác. Bạn có thấy dẫu bạn yêu thương ai đó hết mực, nhưng người ấy không đón nhận hay cảm nhận được trọn vẹn tình thương của bạn, thì họ vẫn có thể bất hạnh như thường?

Cho nên, khi nói rằng ta cho ai đó tất cả thì đó là tiếng nói của cảm xúc nhất thời, tiếng nói của sự thiếu tỉnh thức, hay chỉ là cách nói để thuyết phục người kia mà thôi. Khi nói trong sự thiếu kết nối và tỉnh thức thì mọi lời đều trở nên lời nói dối.

Cũng tương tự như thế, chúng ta có thể cũng đã từng nói với người yêu, vợ/chồng hay con cái, thậm chí với sếp hay nhân viên, bạn bè thân thiết… của mình rằng ta làm điều này tất cả là vì họ. Nhưng kỳ thực có phải tất cả là vì người hay vì bản thân chúng ta nữa? “Tôi đứng ra gánh vác mọi thứ trong gia đình này là vì em”, “Em từ bỏ sự nghiệp của mình để ở nhà chăm sóc gia đình là vì anh”, “Ba/mẹ thức khuya dậy sớm làm lụng vất cả tất cả là vì con”, “Mình vượt một quãng đường xa để có mặt ở đây tất cả là vì bạn”… Thật ra, khi làm bất cứ một việc gì, dẫu chúng ta có hi sinh vì người khác đi nữa thì trước tiên việc đó làm ta cảm thấy vui, ẩn chứa trong đó có sự tự hào của cái tôi, có khát khao của việc được công nhận, len lỏi trong đó có mong muốn chứng tỏ bản thân… Dẫu có thể bạn làm gì đó cho người khác mà không đòi hỏi, thì đó chỉ là không đòi hỏi những thứ hữu hình mà là đòi hỏi nơi người kia sự ghi ơn, ngưỡng mộ, tôn trọng… Vì thế, khi đối tượng được bạn cho, tặng, trao, ban không thể hiện đúng thái độ của người hàm ơn, liệu bạn có tiếp tục lại trao đi “tất cả” trong vô tư, nhẹ nhàng, hết lòng khi chỉ cần thấy đó là việc nên làm, phải làm? Câu nói mà tôi vẫn thường nghe thấy đó là: “Thật không biết điều!” – một sự bất mãn khi ai đó không có thái độ đúng với kỳ vọng của người cho. Cái vị kỷ của con người rất lớn, chỉ là chúng ta không nói ra, không thừa nhận, hoặc không nhận ra mà thôi.

Vì thế hãy luôn tỉnh thức và kết nối với tình yêu đích thực, khi đó ta sẽ hiểu được không ai có thể cho người khác tất cả. Chúng ta chỉ có thể tạo điều kiện, nâng đỡ, tiếp sức, thúc giục, truyền cảm hứng… cho những điều tốt đẹp có thể đến với người khác; còn điều ấy có đến được với đối tượng ta muốn cho hay không thì nằm ngoài khả năng và sự mong đợi của ta. Thế nên hãy ý thức mỗi khi muốn nói rằng ta cho người tất cả, hay ta làm tất cả là vì người. Đó chỉ là một lời nói vu vơ, nói trong lúc thiếu kết nối với con người đích thực bên trong của chính mình.

Và “tất cả” sẽ trở thành lời nói thật khi chúng ta thật sự để mình trở thành một đường dẫn hay công cụ trong tay Thượng đế, Đấng tạo hóa, Vũ trụ… để thông qua ta, Nguồn sẽ tuôn đổ tình yêu, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hồng ân và mọi điều tốt lành cho muôn người và vạn vật. Và nhờ mở lòng để mọi thứ được chảy qua ta mà ta có được tất cả, và lan tỏa được tất cả những điều tuyệt vời nhất đến mọi người xung quanh. Dấu hiệu để chúng ta nhận ra mình có cho đi từ tình yêu đích thực hay cho đi từ cái tôi đó là bất cứ điều gì mà chúng ta cho đi từ tình yêu đích thực sẽ làm sinh sôi nảy nở nơi chúng ta nhiều hơn chứ không làm cạn kiệt, hao hụt hay vơi cạn nơi mình. Cho đi tình yêu sẽ làm cho tim ta chan chứa yêu thương; cho đi sự tha thứ, sẽ làm cho mình có thêm tự do và hạnh phúc; cho đi tiền bạc sẽ giúp khơi thông dòng chảy thịnh vượng nơi ta… Khi cho đi tất cả bằng tình yêu đích thực thì càng cho ta càng được nhiều hơn, tràn đầy hơn. Ngược lại, khi cho đi từ cái tôi, ta luôn mong cầu và đòi hỏi sự đáp trả lại theo một cách nào đó, nếu không nhận lại được đúng kỳ vọng, ta sẽ đau đớn, bực dọc, bứt rứt, bất an, phẫn nộ…; và khi cho đi từ lớp vỏ cái tôi, càng cho đi ta càng trở nên “đói khát”, cạn kiệt, hao mòn. Vì thế, chìa khóa cho mọi thứ trong đời vẫn là kết nối với Nguồn – nơi chúng ta có được tất cả và được mời gọi để trao đi tất cả!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

CÁI TÔI TRONG THẾ GIỚI ẢO

Chưa bao giờ chúng ta sống một đời sống “rất facebook” như thế…

Ngủ dậy, chụp hình ánh nắng ngoài khung cửa post fb báo cáo cả nhà em đã ngủ dậy và đón chào một ngày mới đầy năng lượng (xong lếch thếch lê mình vô phòng tắm vừa đánh răng vừa gà gật vì chưa tỉnh ngủ)

Ăn sáng, uống café, đặt cuốn sách bên cạnh, em chụp hình post fb báo cáo em đã ăn, đã uống, đã đọc cái cuốn đó đó (mà thật ra em chỉ đọc đúng cái bìa)

Mấy đứa nhỏ banh đồ chơi ra một nhà, chụp hình post fb báo cáo con em nó biến cuộc sống em thành một mớ hỗn độn thật đáng thương kèm theo cái mặt khóc như mưa (trong khi vừa làm vậy vừa cười vui vẻ)

🤸‍♂️🤸‍♀️Chán chường lôi thảm ra plank và không quên chụp hình post fb rằng em đã tháo mồ hôi hột dù đã đổ sầm trước 5 phút (và trong bụng thách thức đứa nào ngon vượt mặt ông đi!)

🤳Chiều tối mặt trời buông làm em thấy buồn và nhớ những cuộc hẹn hò bạn bè đông vui nơi quán sá nên em lấy lại mấy cái hình cũ post lên rồi ngồi tưởng niệm (bởi em mới selfie một đống hình mà chả lựa được tấm nào hay ho)

🤭Tối tối để tỏ ra nguy hiểm rùng rợn, em tìm một câu danh ngôn thật sâu sắc để đưa lên face cho cư dân mạng học hỏi, còn em thì tiếp tục tìm kiếm và sưu tầm thêm những câu mới.

👉Cứ mỗi lần tư duy để viết “caption” cho tấm ảnh thật “so deep”, sau đó em ngồi chờ để đếm like đếm tim với đọc còm và “reply” lại.

❤Cuộc sống facebook của em thật bận rộn muôn phần!

Tạm phát họa bức tranh “đời sống facebook” như thế, bạn thấy mình có chút nào giống “em ấy” không?

🍀Những ngày qua, tôi có dịp… chơi facebook “full-time” và nhận ra rằng có rất nhiều cái tôi trong thế giới ảo. Chẳng cần phải mặt đối mặt, chỉ cần ngồi trước màn hình và bàn phím, chúng ta đã chưng trổ cái tôi của mình khủng khiếp và bảo vệ nó đến tận cùng.

Nếu chỉ đọc nội dung của các bài viết trên fb, bạn sẽ khó thấy được bức tranh toàn cảnh. Một “thế giới ngầm” và những điều “thú vị” thật sự đều nằm ở phía dưới – nơi phần bình luận.

Những cuộc chiến nảy lửa xảy ra với sự tức giận dâng trào đến mức có khi những người trong cuộc muốn lôi nhau ra khỏi fb để chiến tiếp ngoài đời sống thật. Đôi khi mâu thuẫn chỉ xuất phát từ việc người này lấy bài người kia mà không ghi nguồn, người này dựa trên ý tưởng của người kia rồi phát biểu lại… Có đôi khi tôi tự hỏi, có phải những gì mình nói hay mình viết ra là những thứ mới mẻ hoàn toàn chỉ của riêng mình mà không phải học hỏi hay kế thừa từ kiến thức và trí tuệ nhân loại?

❤Nếu để ý bạn sẽ thấy, có những người họ thể hiện sự “phân biệt giai cấp” rất rõ ràng trên fb của mình. Khi một người lạ vào bình luận, nếu người ấy có profile “đẳng cấp”, họ háo hức hồi đáp. Trong khi nếu một câu hỏi dù rất tha thiết cần sự tư vấn hay giúp đỡ từ một người “no name”, họ sẽ lướt qua nhanh chóng. Họ tự coi mình cao cấp hơn và họ chỉ “quan hệ” với những người ngang bằng hoặc hơn mình. Họ cũng tỏ ra nở mày nở mặt khi được một người nổi tiếng trên fb “để mắt” đến họ bằng một lời bình luận. Có người chụp màn hình ngay lời bình luận đó để post lên làm một status mới cho “thiên hạ” biết mình có mối quan hệ “chất” đến mức nào. Việc kết bạn của họ cũng rất “kỹ lưỡng”. Một profile “khiêm tốn” khó lòng được họ “accept”.

👩‍💼👨‍💼Việc thể hiện quan điểm cá nhân trên fb cũng mang lại rất nhiều cuộc cãi nhau khốc liệt. Nếu ai đó review một cuốn sách và khen hay, sẽ có người bảo “tớ đọc cuốn này từ lâu rồi, và nó viết hơi nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ…” Nếu ai đó khen món này ngon, quán này tuyệt thì sẽ có người bảo: “nếu bạn thử đến… (một nhà hàng 5 sao đẳng cấp nào đó)…. để thưởng thức món ấy, bạn sẽ không bao giờ bước chân đến quán bạn nói. Hãy thử đi bạn!”

Cũng có người rất ưa thích việc chụp hình với người nổi tiếng, post lên fb rồi “ngất mặt”, “nở mũi” và lấy làm tự hào về bản thân. Nhiều người vào thả tim hay thốt lên sự ngưỡng mộ càng làm cho họ thấy họ rất VIP. Cũng có những người thích post ảnh chụp chung với vợ/chồng để trưng bày cho cõi mạng về sự hạnh phúc trong hôn nhân của mình. Điều này làm cho không ít người thấy thèm khát, tủi thân và đau khổ vì cuộc hôn nhân của mình không được như thế. Có lần vợ tôi bỗng dưng hờn dỗi và cáu bẳn vô cớ, gặng hỏi mãi thì mới biết được nguyên nhân là cô bạn của nàng post lên fb khoe rằng cô ấy được chồng tặng một lẵng hoa to đùng nhân ngày… chẳng có dịp gì cả. Tôi ớ người ra, không nói nên lời!

😁Rồi những cuộc chiến giữa phe đàn ông và phụ nữ. Cãi nhau về định nghĩa đàn ông và đàn bà; về đặc tính của phái nam, phái nữ; về vai trò của chồng và của vợ; về những quan điểm giới tính trong các mặt cuộc sống…. Chửi nhau trên mạng mà gắt đến mức muốn nhảy bổ vào để lấy mạng nhau. Đôi khi tôi nhiều chuyện nên theo dõi sâu sát một cuộc chiến nào đó, và rồi nhiều lúc tôi thấy mình cũng ứa gan vì những chuyện không hề liên can.

🧘‍♀️🧘‍♂️Thật nguy hiểm! Dù đứng ở góc của người quan sát, nhưng nhiều lúc tôi cũng bị cuốn vào thế giới ảo như thế một cách mất kiểm soát.

Nhiều khi chúng ta thấy chướng mắt vì những chuyện như thế trong thế giới ảo. Nhưng nhìn lại, thật ra hầu như chúng ta đều là những con người bị tổn thương và chúng ta chưa đủ đầy thèm khát được tạo giá trị, được ghi nhận, được tôn trọng, được cất lên tiếng nói, được cống hiến, được chia sẻ, được yêu thương… Chúng ta muốn chống lại trước sự đè nén được tạo ra bởi văn hóa, chính trị, định kiến, tôn giáo… nhưng đôi khi bất lực. Chúng ta muốn phản kháng lại trước những bất công hay những đau khổ, thất bại mình gặp phải trong đời… nhưng nhiều khi không thể. Và chúng ta tìm một “lối thoát” nơi thế giới ảo để thể hiện, để bày tỏ, để giải tỏa và để trút xả những ức chế của mình. Vì chúng ta yếu đuối nên chúng ta tỏ ra mạnh mẽ trong thế giới ảo… Bởi trong thế giới ảo này, chúng ta cảm thấy “an toàn” hơn.

❤🤔Tôi nhớ lại những điều mà tôi đã được nghe chia sẻ rằng:

“Bản thân tôi chỉ là một ảo tưởng

Suy nghĩ không phải là của tôi

Tâm trí không phải là của tôi

Cơ thể không phải là của tôi

Mọi thứ đang diễn ra tự động

Có suy nghĩ nhưng không có người suy nghĩ

Có nghe nhưng không có người nghe

Có nhìn nhưng không có người nhìn

Có làm nhưng không có người làm

Cái tôi không tồn tại

Tôi là tình yêu

Cả thế giới là 1 gia đình”

Khi nào cảm thấy tổn thương, cảm thấy bị cuốn vào thế giới ảo, tôi lại nhắc nhở mình bằng những câu thần chú này.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người Đánh Thức Tình Yêu