THA THỨ…ĐỂ MỌI CON TIM ĐƯỢC VUI TRỞ LẠI…

Thật khó lòng để cảm thấy thật sự vui vẻ và khỏe mạnh khi trên cơ thể của mình đang có một vết thương chưa lành. Cũng thế, chắc chắn bạn sẽ không thể nào cảm nhận hạnh phúc, bình an và hiện diện trọn vẹn ở khoảnh khắc hiện tại khi bên trong bạn vẫn còn mang vác nhiều tổn thương và nỗi đau. Tôi tin rằng, ai cũng muốn có một cơ thể và một tâm hồn lành lặn, nhưng rồi chúng ta đã thật sự dám chọn con đường chữa lành tận gốc cho chính mình chưa?

Ai cũng biết rằng, những tổn thương chỉ có thể được chữa lành khi chúng ta thật sự buông bỏ những gánh nặng trong tâm hồn mà mình vẫn hằng mang vác. Mà một trong những gánh nặng ấy là sự giận hờn, bực tức, hận thù; và con đường để mở ra sự buông bỏ gánh nặng ấy chính là tha thứ.

Khi nói đến tha thứ, người ta thường nghĩ đó là một sự “ban ơn” dành cho người đã làm gì đó “nên tội” với mình – là gây cho mình đau đớn, mất mát, hay lừa dối, phản bội, xúc phạm mình… Nhưng bạn có biết rằng, bất cứ một tổn thương nào của mình – dù xuất phát từ nguyên nhân gì, do ai, tại ai, bởi ai… thì đều là do bên trong mình có sẵn vết thương ấy, tác nhân bên ngoài chỉ làm cho nỗi đau đó nơi mình bị khơi dậy mà thôi. Nghĩ sâu hơn chút nữa, bạn sẽ thấy, việc mà người khác gây tổn thương cho bạn không phải bạn hoàn toàn không liên can, bởi ít nhiều trong mối tương quan giữa bạn với người ấy, rất có thể bạn vô tình tạo ra những dồn nén nào đó tích tụ lâu ngày nơi họ. Vậy thì, bạn hãy nghĩ xem, chúng ta có quyền tha thứ cho người khác hay không?

Hơn thế nữa, chúng ta cần biết rằng, là con người, không ai trong đời này mà không có những lỗi lầm, thiếu sót, khiếm khuyết… Thế nên, nếu chúng ta cũng cần được tha thứ, thì chúng ta cũng phải biết tha thứ cho mọi người xung quanh mình. Khi bạn hiểu sâu sắc về sự yếu đuối của mình – bởi mang thân phận con người, thì bạn cũng sẽ dễ dàng cảm thông và rộng lượng với người khác khi họ mắc sai lầm. Trong ý nghĩa này, chúng ta sẽ nhận ra rằng, nếu hiểu tha thứ theo kiểu “ban bố ân huệ” cho người mắc lỗi thì chúng ta thật sự quá cao ngạo vì chúng ta cũng là con người không ít lỗi lầm. Như dụ ngôn về người phụ nữ ngoại tình trong Kinh Thánh. Khi mọi người kéo đến đòi ném đá cô ấy và “áp lực” cho Chúa Giê-su cũng phải ném đá cô ta theo luật, thì Người bảo rằng: “Ai trong anh em vô tội thì hãy ném đá người phụ nữ này đi!”

Và lầm lỗi không nói lên được bản chất của con người. Không phải ai cũng hoàn hảo, nhưng luôn có điều tốt đẹp trong mỗi người. Vì thế, đừng bao giờ phán xét bất cứ ai, kể cả chính mình, bởi vì hành vi của chúng ta có thể chưa hay, chưa tốt, chưa trọn vẹn, nhưng điều đó không định nghĩa chúng ta là người xấu. Bởi chúng ta đích thực là một linh hồn hoàn hảo, được sinh ra từ một tình yêu thuần khiết và đều đang trên đường nỗ lực để “trở về Nhà”.

Như thế đủ để chúng ta nhận ra mình không có quyền ban sự tha thứ cho người khác như một ân huệ dành cho họ. Nếu chúng ta xem việc ta tha thứ cho người khác là một việc đáng để họ hàm ơn mình, thì trước hết chúng ta hãy trả lời câu hỏi: Mình tha thứ cho người khác, là vì mình hay vì người? Bạn có nhận ra việc bạn đồng ý tha thứ cho người khác không quyết định được gánh nặng của họ (do lỗi lầm của họ) được xóa đi, phải không? Có thể, việc bạn bỏ qua cho họ giúp họ dễ dàng vượt qua được những nỗi đau của họ hơn, nhưng nó không mang tính quyết định. Vậy thì đừng nghĩ rằng chúng ta tha thứ là vì người khác.

Khi chúng ta thấy đau đớn, giận dữ, thù hận một ai đó, hãy trả lời câu hỏi: Cuối cùng thì mình cần điều gì? Tôi chắc chắn rằng, điều cuối cùng chúng ta muốn đó là bình an, hạnh phúc. Nếu việc ghim giữ những cảm xúc tiêu cực, bực dọc, muốn trả đũa… không thể mang lại bình an, hạnh phúc thì chúng ta hãy buông nó đi – vì chính mình, chính bản thân mình chứ không phải ai khác. Vì vậy, xét cho cùng, tha thứ là cho chính mình. Bởi một ngày nào, một phút nào, một giây nào bạn còn mang vác trong lòng gánh nặng của tức giận, của hận thù, thì ngày đó, phút đó, giây đó bạn không thể nào an yên. Trong ý nghĩa này thì tha thứ chính là buông bỏ gánh nặng đang đè nặng trong tâm hồn mình, để chính mình được bình an. Còn việc phán xét hay kết tội người gây ra lỗi lầm không thuộc về quyền hạn của mình. Họ làm gì, điều đó thuộc về trách nhiệm của họ.
Và một cách thông thường nhất, khi chúng ta hiểu tha thứ là bỏ qua lỗi lầm hay thiếu sót của ai đó, không dằn vặt hay xả giận lên họ nữa – vì họ và cả vì ta, thì bạn có biết là năng lượng tha thứ ấy ở đâu mình có được không? Có thể nhiều lần bạn đã tha thứ, nhưng nếu năng lượng tha thứ ấy không đến từ tình yêu đủ đầy, tình yêu vô điều kiện thì đó chỉ là tha thứ bằng lời nói, rồi có thể bạn tạm quên đi lỗi lầm của người và nỗi đau của mình. Nhưng chắc chắn rằng, khi có một tác động nào làm khơi dậy nỗi đau đó, mọi thứ cảm xúc tiêu cực sẽ quay lại nguyên si; và rồi, rốt cuộc là trước đó bạn chỉ thay đổi góc nhìn về vấn đề mà thôi chứ không phải là tha thứ đích thực. Vì vậy, xét cho cùng, chúng ta không tự mình có được “năng lực” tha thứ, bởi vì tha thứ mang đến sự chữa lành tận gốc những tổn thương, mà sự chữa lành ấy chỉ có thể diễn ra khi chúng ta kết nối được với Nguồn, với God, với Tình yêu của vũ trụ bao la. Không múc lấy tình yêu bao dung và vô lượng vô biên của Thượng đế, của vũ trụ bạn bất lực trong sự tha thứ, cho đi, trao ban và yêu thương.

Vì vậy, hãy trở về kết nối với tình yêu đích thực, với Nguồn để bạn có thể chữa lành mọi vết thương, bao dung mọi lầm lỗi và lan tỏa năng lượng yêu thương.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

HÔN NHÂN….ĐỒNG ĐIỆU – ĐỒNG CẢM – ĐỒNG LÒNG – ĐỒNG HÀNH

Chọn vợ chọn chồng, vốn đã không phải là việc tùy tiện. Sống cho nên vợ nên chồng càng không thể theo kiểu ngày một ngày hai, tới đâu hay đó. Nó luôn có một quá trình. Chỉ khi nhìn ngắm cuộc hôn nhân của mình như một hành trình có những chặng đường và những điểm đến, ta mới có thể hiểu sâu được chính ta, người bạn đời và mối quan hệ của cả hai. Trong mọi thứ luôn có sự phát triển, và hôn nhân cũng có những nấc thang. Và bạn cần nhìn thấy những nấc thang ấy để đưa mối quan hệ vợ chồng ngày một thăng hoa, ngày một sâu bền. Đừng nghĩ kết hôn là đỉnh điểm rồi, là bến đỗ rồi và dừng ở đó. Mối quan hệ sẽ phai màu, tiêu tan nếu nó không tiếp tục tiến triển. Chính vì vậy, bạn cần có kế hoạch để đưa mối quan hệ lên những bước phát triển cao hơn. Nếu cứ bước đi giữa mông lung, cả hai sẽ dễ dàng trượt ngã. Hôn nhân vốn rất lãng mạn, nhưng nào phải cuộc dạo chơi, hôn nhân là một con đường thiêng liêng, cả hai sẽ cùng nhau đi để đến với sự trưởng thành tâm linh và hạnh phúc đích thực.
Nói đến các chặng đường phát triển của một mối nhân duyên đúng nghĩa, tôi có thể mô tả “timeline” của mối quan hệ qua những từ bắt đầu bằng chữ “đồng”, đó là: đồng điệu – đồng cảm – đồng lòng – đồng hành.

Đồng điệu

“Mây tầng nào gặp mây tầng đó”, những người giống nhau sẽ nhìn thấy nhau, những người có tâm tư tương thông sẽ thu hút nhau. Họ đến với nhau vì có chung những điều cốt lõi, có thể là sở thích, cách nghĩ cách cảm, giá trị sống… Đối diện với một người xa lạ, bỗng dưng họ cảm nhận được sự kết nối vô hình, sự giống nhau khiến họ cứ ngỡ đã biết nhau từ lâu, rất lâu, thậm chí như thể từ muôn kiếp trước. Ta vẫn thường gọi đó là ‘soulmate’, người mà ta tình cờ bắt gặp được giữa ti tỉ người, một người có nỗi lòng, suy tư, tâm tưởng giống ta. Từ đó ta muốn gần thật gần hơn với họ, trong sự đồng điệu. Đồng điệu, chính là khởi phát của tình yêu.

Đồng cảm

Khi đã đến với nhau trong sự đồng điệu, cả hai sẽ cảm thấy an toàn để đi vào những khám phá sâu hơn trong thế giới bí mật của từng bản ngã. Họ bắt đầu giãi bày, chia sẻ từng chút nỗi niềm, từng vết sẹo, từng niềm vui, từng câu chuyện,… của từng người, rất riêng, không ai giống ai, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận sâu sắc và hiểu thấu tiếng lòng của nhau. Mọi nỗi niềm giấu kín, chôn sâu hay mọi nỗi buồn niềm vui thường nhật, ta đều muốn kể ra hết để người nghe. Ta thấy nhẹ nhõm, an yên và được chữa lành. Đó là khi mối quan hệ của ta và người đã tiến sâu hơn một nấc.

Đồng lòng

Với sự đồng cảm, cả hai dường như đã nhìn thấy và thấu rõ người kia hơn rất nhiều. Dần dần, những khác biệt sẽ lộ rõ, giữa người và ta ít nhiều cũng sẽ có những suy nghĩ trái chiều, những niềm tin xung đột. Một mối quan hệ giữa hai bản thể khác nhau không phải lúc nào cũng êm đềm, ngày qua ngày, nó sẽ bắt đầu rối tung, lộn xộn đến không thể nào chịu được. Nhưng tình yêu đích thực vốn không có điều kiện trong sự kết nối hai bản thể. Bao nhiêu khác biệt đều không quan trọng, vì khi đã có tình yêu, mọi thứ như hòa làm một. Khi đó, cả hai sẽ biết đặt mình vào vị trí của người kia, biết đón nhận hoàn toàn và kết nối với nhau bằng tâm chân thật. Khi đó, cả hai sẽ biết bỏ xuống “cái tôi giả tạo”, để đi tìm tiếng nói chung, và cùng nhau vẽ nên một bức tranh tuyệt vời của hôn nhân đích thực. Từ đó, cả hai đồng lòng tiến về phía trước, dựng xây từng mục tiêu chung, và hỗ trợ nhau trong từng sự phát triển với tiến trình riêng của từng người. Tới đây, cuộc hôn nhân được định hình, hai bản thể bắt đầu tiệm cận nhau và tìm thấy sự hợp nhất. Đồng lòng, chính là bước ngoặt lớn và cần có trong sự phát triển của mối quan hệ vợ chồng. Chỉ khi đạt đến sự đồng lòng, cả hai mới cảm nhận hơn bao giờ hết sức mạnh của tình yêu và ý nghĩa của hôn nhân. Thuận vợ, thuận chồng, thì chẳng còn gì khó khăn, chẳng còn chi đáng sợ. Vợ chồng đồng lòng tất sẽ làm nên những điều diệu kỳ, thậm chí là phi thường, mà một cá nhân riêng lẻ không bao giờ có thể với tới được.

Đồng hành

Khi cả hai đã đồng lòng vạch ra những mục tiêu chung, mối quan hệ sẽ mở toang ra một chặng đường mới, rất mới. Trên con đường rất dài ấy, cả hai sẽ trở thành người bạn đường của nhau. Cả hai nâng đỡ, dìu dắt và trân trọng nhau để tiến lên trên hành trình vun xây hạnh phúc gia đình và hoàn thiện bản thân. Mỗi bước đi trên hành trình ấy, luôn cho cả hai ngày càng thấm thía “gừng cay muối mặn” của tình nghĩa vợ chồng và những bài học hôn nhân. Con đường ấy chẳng thể nào cứ bằng phẳng, nó luôn có đầy rẫy những “ổ gà”, góc chết,… Có lúc người mỏi gối chùng chân, có lúc ta là người gục ngã, hay có lúc cả hai mất tất cả… nhưng đó chính là thời khắc cho ta hiểu sâu sắc nhất, xúc động nhất về tình yêu. Đó là dẫu có tận thế, trời long đất lở, vẫn có người bên cạnh, nắm tay ta, cùng ta gánh cả trời cả đất, sẵn sàng bước cùng ta đến chân trời góc bể. Và dĩ nhiên, phía cuối con đường sẽ thật đẹp, sau tất cả, là sự thức tỉnh, trưởng thành về tâm linh và chạm vào được hạnh phúc của cuộc hôn nhân viên mãn.
Để không bị lạc, bạn cần biết rõ con đường, và hôn nhân cũng vậy. Nếu bạn chưa vẽ ra con đường, hãy cùng người bạn đời ngồi xuống để vẽ ra và định vị xem cuộc hôn nhân của mình đang ở đâu; nếu bạn đã có con đường nhưng chưa hình dung sẽ đi như thế nào thì hãy tiếp tục hình dung; nếu đã vẽ, đã hình dung cách đi thì hãy tiếp tục vững bước và thưởng thức từng trải nghiệm trên hành trình ấy.

Tìm được một tâm hồn đồng điệu, đồng cảm đã là cuộc hạnh ngộ hiếm có, cùng người ấy đồng lòng, đồng hành thì đúng là trên cả tuyệt vời. Nhưng mọi kết nối có lớn lao, có sâu đậm đến đâu, cũng bắt đầu từ một khoảnh khắc yêu thương của bây giờ. Do đó, khi đã phác hoạ toàn cảnh bức tranh hôn nhân, thì hãy thôi nghĩ ngợi tương lai, để quay về với hạnh phúc ở thực tại, vì chỉ có thực tại mới là đích thực. Hãy hiện diện đầy đủ với tâm chân thật để đồng điệu, đồng cảm, đồng lòng và đồng hành trọn vẹn với người bạn đời ngay lúc này.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

NGUỒN GỐC CỦA “Ý ĐỊNH”

Hãy thử nhìn lại những việc ta làm trong cuộc đời, những thứ ta theo đuổi, những điều ta hướng tới, từ những kế hoạch, mục tiêu cho tới sở thích, đam mê, khát khao của mình… ta sẽ thấy nhiều khi mình thay đổi liên tục. Lúc mình muốn thế này, khi mình mong thế khác; có lúc mình thích điều này tột đỉnh và muốn đạt được bằng mọi giá, rồi vài bữa nửa tháng lại thấy “mất lửa” và chẳng còn chút thiết tha gì với nó nữa. Rồi cũng có trường hợp ta bám lấy một thứ gì đó và nhất định không buông như thể nó là “định mệnh” đời mình dẫu ta chẳng thấy có chút bình an, hạnh phúc, thoải mái nào cả. Có bao giờ bạn tự hỏi vì sao mình hoặc rất dễ thay đổi hoặc rất dễ “đóng đinh” đời mình vào những thứ chẳng khiến mình hạnh phúc như thế? Có khi nào bạn tạm dừng, lắng lòng mình lại và chiêm nghiệm xem nguồn gốc của những mong muốn, ý định, khao khát của mình xem nó xuất phát từ đâu không?

Trong một lớp học, tôi được nghe câu chuyện này. Có một người đàn ông thành đạt, giàu có và có chỗ đứng cao trong xã hội. Cuộc sống của anh ta là niềm khao khát và ước mơ của bao nhiêu người. Tuy nhiên, anh đến tham gia một lớp học chữa lành vì anh không tìm thấy niềm vui và sự bình an trong công việc, trong cuộc sống, trong các mối quan hệ, và cả trong những thành quả mỹ mãn của mình. Khi đi vào tiến trình chữa lành, anh đã truy ra được động lực khiến anh tập trung và nỗ lực làm việc hết lòng hết sức, làm ngày làm đêm, không ngại thức khuya dậy sớm, đánh đổi sức khỏe và nhiều mặt khác trong cuộc sống… xuất phát từ sự tổn thương từ thuở nhỏ khi anh và mẹ mình bị những người xung quanh chê bai, sỉ nhục và ruồng rẫy vì sự nghèo khó tột cùng của gia đình anh. Nỗi sợ bị người khác chê bai, chối từ, phân biệt, hạ nhục đã khiến anh bất chấp sự tàn phá sức khỏe, bất chấp tiếng nói của đam mê đích thực hằng lên tiếng, bất chấp tiếng gọi của tình yêu đôi lứa… anh như một con thiêu thân lao vào công việc. Và rồi anh đạt được rất nhiều thành quả mà người khác mơ ước nhưng rồi trong tâm hồn mình, anh thật sự cảm thấy trống rỗng và xa lạ với sự bình an, mãn nguyện.

Có bao giờ chúng ta thật sự đi sâu vào tìm hiểu nguồn gốc các ý định của mình là gì chưa? Chẳng hạn, ý định của bạn là trở thành một lãnh đạo doanh nghiệp lớn, nằm trong top đầu với sứ mạng giải quyết công ăn việc làm cho một lượng lớn lao động phổ thông và tạo ra các sản phẩm chất lượng phục vụ cuộc sống. Một ý định trông rất tốt đẹp và đầy ý nghĩa nhân văn phải không bạn? Giờ đây, thử đặt câu hỏi xem nguồn gốc hay nguyên nhân khiến bạn hình thành ý định này là từ đâu. Có khi nào xuất phát từ việc bạn từng bị so sánh giữa các anh chị em của mình, nên giờ đây bạn muốn khẳng định mình vượt trội hơn những người còn lại? Hay ý định đó đến từ mong muốn trả thù người phụ bạc mình, bởi người ấy đã từng coi khinh bạn vì bạn chưa thành công và chưa có “chỗ đứng” trong xã hội? Hay có khi nào ý định đó của bạn đến từ nỗi sợ nếu không thành công và giàu có thì sẽ không được chấp nhận, không được tôn trọng, không được yêu thương vì từ nhỏ gia đình bạn đã từng bị coi khinh bởi nghèo đói?…

Thật vậy, đằng sau một ý định luôn có một nguyên nhân thúc đẩy. Đó có thể là sự so sánh, hận thù, bất an, muốn khẳng định cái tôi… Cũng có thể ý định được khởi phát từ niềm vui, tình yêu, đam mê, cống hiến, phục vụ, trao đi… Và nhân nào thì quả nấy. Những ý định có nguồn gốc “tiêu cực” sẽ tạo ra những hậu quả xấu; cụ thể là những kết quả được hình thành từ những ý định này thường được dựng xây trên sự phá hoại, gây tổn thương, tạo chia rẽ, thiếu bình an, vắng bóng hạnh phúc… Ngược lại, những ý định có nguồn gốc “tích cực” sẽ tạo ra những kết quả tốt đẹp, mang tính dựng xây, nuôi dưỡng lẫn nhau, luôn luôn cùng thắng, đem lại bình an, gieo rắc yêu thương. Giả sử, có hai người cùng làm một công việc kinh doanh giống nhau nhưng nguồn gốc ý định khác nhau. Một người xuất phát từ tổn thương, từ sự tự ti trong quá khứ về hoàn cảnh thiếu thốn, họ sẽ dễ làm theo cách vơ vét, gom góp về mình, thậm chí có thể bất chấp những ảnh hưởng hay tác hại đến môi trường, hay sẵn sàng giẫm đạp lên người khác miễn sao có lợi cho mình. Còn người kia bước vào công việc kinh doanh với sự đủ đầy và mong muốn trao đi giá trị thì họ sẽ hướng đến việc các bên cùng thắng, để tâm đến hệ sinh thái, nếu phải thiệt một chút về mình mà tạo ra nhiều giá trị đóng góp hơn thì họ vẫn sẵn sàng.

Và điều tuyệt vời là đôi khi bạn không cần đi vào bên trong một người nào đó để “truy xuất nguồn gốc” ý định của họ, mà chỉ cần bạn tinh ý và nhạy bén về năng lượng, hoặc bạn ở trong trạng thái thuần khiết thì bạn sẽ cảm nhận được nơi người ấy có sự thoải mái và bình an hay ngược lại, và điều đó nói lên nguồn gốc ý định của họ là “tích cực” hay “tiêu cực”. Thật vậy, ngồi đối diện một người thành công, nguồn gốc ý định của họ sẽ “chảy tràn” ra ngoài thông qua năng lượng tỏa ra từ họ. Thành quả trong công việc hay cấp bậc trong địa vị… chưa bao giờ định nghĩa trọn vẹn về một người thành công thật sự. Bởi rốt cuộc thì chúng ta luôn được thúc giục và thu hút trở về với Nguồn, về vùng vô lượng vô biên, vùng đủ đầy và an lạc, vùng hạnh phúc và viên mãn – đó là vùng kết nối với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu. Bất cứ khi nào chúng ta vẫn còn “lưu lạc” ở đâu đó ngoài vùng này, thì tiền bạc, của cải, danh vọng, quyền lực… không thể mang lại cho ta hạnh phúc và bình an. Bởi vậy, quan trọng không phải là bạn đặt mục tiêu cao như thế nào và gặt hái những gì, nhưng là ý định của bạn có sự kết nối với God, với tâm chân thật sâu ở mức nào. Càng kết nối sâu với God, vố tâm chân thật trong ý định của mình, bạn càng có được thành quả tốt đẹp nơi mọi mặt trong đời. Và khi chúng ta được ở gần những người này, năng lượng bình an và ánh sáng tình yêu nơi họ sẽ tỏa lan và mang lại cho ta sự dễ chịu, ấm áp, nhẹ nhàng, thoải mái, vui tươi.

Khi chúng ta nhìn về mọi ý định trong sự kết nối với God, với tâm chân thật chúng ta sẽ nhận ra rằng, có những người họ không được ghi nhận là thành công ở đời bởi họ chẳng tạo ra “kết quả nào đáng kể” nhưng họ rất bình an và hạnh phúc. Họ sống một cuộc đời an nhiên, thảnh thơi và lắm lúc họ “lánh xa trần thế”. Nếu bảo sự đủ đầy, an nhiên, mãn nguyện là đích đến cuối cùng của mỗi chúng ta thì xem ra những người ấy đã đến đích mất rồi. Và nếu ai cũng như họ thì ai sẽ là người kiến tạo cuộc sống này? Cách nào để xã hội phát triển? Ai sẽ ra tay vun đắp cuộc sống? Vậy chẳng phải họ là những người “vô dụng” trong xã hội này sao? Tôi không nghĩ như vậy, tôi cho rằng họ là những người tạo ra giá trị vô hình, và giá trị họ tạo ra nếu đem ra cân đo đong đếm thông qua sức ảnh hưởng và tác động tích cực, lành mạnh, mang tính dựng xây thì sự đóng góp của họ không thua kém bất cứ một thành quả nào, nếu không muốn nói có khi còn mang tính “cứu rỗi”, chữa lành cho cuộc đời này. Thật vậy, nếu không nhờ năng lượng của sự tỉnh thức, năng lượng của sự bình an từ những người sống ở vùng kết nối với God – Thượng đế – Vũ trụ – Tình yêu, không có những khu rừng thiên nhiên thuần khiết, những cánh đồng nguyên sinh chưa bị tàn phá… để giúp cân bằng lại năng lượng trái đất này thì sẽ bao trùm lên vũ trụ này là sự rối loạn, hoang tàn, căm thù, vơ vét, tích lũy… của những con người thiếu thốn, đói khát, ích kỷ, tổn thương. Bạn hãy thử quan sát một con người khổ đau bước vào siêu thị. Thay vì xếp hàng chờ đến lượt tính tiền thì anh ta chen lấn lên phía trước bất chấp sự nhắc nhở của người quản lý. Điều này làm cho một người phụ nữ đang ẵm con xếp hàng từ lâu thấy bất bình và lớn tiếng với anh ta. Đứa bé cô bế trên tay trở nên sợ hãi và nó khóc thét lên. Người mẹ lúc này đang trong cơn giận người đàn ông kia đã quát vào mặt con mình. Đứa bé sau khi rời khỏi siêu thị với mẹ thì được mẹ đưa đến trường. Vào lớp, đứa bé vẫn còn “khó ở” trong người nên đã cắn bạn. Chiều đến, khi mẹ của em bé “nạn nhân” bị cắn đến đón thấy con mình có vết cắn trên tay đã nổi cơn thịnh nộ và quát mắng cô giáo vì đã không chăm con cô ấy kỹ, và rồi năng lượng giận dữ ấy đã tiếp tục lan sang cô giáo… Tôi dừng câu chuyện lại ở đây vì nếu kể tiếp thì không biết khi nào mới hết. Điều mà tôi muốn bạn nhìn thấy đó là sức mạnh của năng lượng có khả năng lan tỏa khủng khiếp. Một nỗi khổ đau của một người khi bị kích lên, nó có thể tạo ra một làn sóng khổ đau đi qua người này đến người khác, thành phố này đến thành phố khác, đất nước này đến đất nước khác… và chẳng mấy chốc nó lan tràn sự khổ đau và phẫn nộ lên hành tinh này. Ngược lại, một người yêu thương và tỉnh thức nở một nụ cười với con cái, ôm một đứa con vào lòng với tràn đầy tình yêu hoàn toàn có thể lan tỏa bình an và hạnh phúc ấy lên hành tinh này cũng theo cách đó. Vì thế, đôi khi chỉ cần ngồi yên trong sự tĩnh lặng, kết nối và tràn đầy tình yêu trong tim mình, thì chúng ta đã trở thành một nguồn dẫn mang lại sự hưng thịnh và bình an cho trái đất này rồi.

Vậy khi chúng ta đã hiểu rõ về nguồn gốc các ý định của mình rồi, và giả sử nhận ra nó bắt nguồn từ một thứ tổn thương và tiêu cực, vậy thì ta phải thay đổi công việc sao? Phải bỏ hết làm lại từ đầu à? Tôi nghĩ rằng không cần thiết phải như vậy. Bạn vẫn cứ làm công việc đó, nhưng hãy kết nối lại với nguồn gốc ý định thuần khiết của mình. Bởi khi kết nối với Nguồn, với yêu thương, với tâm chân thật, hành động của chúng ta lại sẽ mang tính cách xây dựng và tạo ra những giá trị tốt đẹp và lành mạnh hơn. Thông qua đó, chúng ta tự chữa lành những tổn thương và khổ đau nơi chính mình.

Tuy nhiên, nhiều người chỉ dừng lại ở bước tìm ý định và kết nối ý định với Nguồn. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì chẳng khác nào bạn đến một chốn linh thiêng và dâng lên một lời cầu nguyện rất đẹp và rồi bạn về nhà ngồi đó chờ đợi kết quả xảy ra. Đó chắc chắn là điều vô vọng. God, Thượng đế, Vũ trụ cần sự hợp tác của bạn thông qua những nỗ lực của bạn. Nhưng cần lưu ý rằng, trong ý định được kết nối với Nguồn, sự nỗ lực đó sẽ diễn ra trong tin tưởng, thảnh thơi, bình an và hoàn toàn không có bóng dáng của nỗi sợ. Bạn chỉ tập trung làm những việc cần làm và nên làm với sự hiện diện trọn vẹn của mình trong từng hành động và không phải lo lắng về kết quả. Chính khi bạn buông mình trong sự phó thác ấy, bạn sẽ nhận thấy điều kỳ diệu, phép màu, duyên lành, hồng phúc, cơ hội, vận may… xuất hiện trong đời mình và thúc đẩy cho những nỗ lực của bạn trở thành hiện thực.

Thật vậy, trong sự kết nối thẳm sâu với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu… thì mọi sự đều có thể. Đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công, hạnh phúc, bình an, viên mãn trong đời.

CHÚC Ý ĐỊNH CỦA BẠN THÀNH CÔNG!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

AI XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC ƯU TIÊN HƠN? VỢ hay CHỒNG…

Dòng sông, cuộc đời hay hôn nhân đều chưa bao giờ êm đềm. Hôn nhân đang làm bạn xáo trộn? Bạn đang gặp trục trặc trong mối quan hệ của mình? Đây chẳng phải là chuyện lạ đời gì đâu, cuộc hôn nhân nào dù ít dù nhiều cũng có những vấn đề nhất định của nó, cũng còn đó những yếu đuối và bất ổn. Nhưng hãy biết ơn những cú sốc đến thót tim, nghẹt thở hay chút gập ghềnh nào đó trên hành trình. Tất cả là những bài học của bạn, tất cả chỉ để cho bạn thấy được vẻ lấp lánh và thiêng liêng của hôn nhân, của hạnh phúc đích thực.

Với tôi, hôn nhân là một sự kiện lớn, có thể lật tung cuộc đời của bất cứ ai lên để họ phải sắp xếp lại từ đầu. Ngoài đam mê, sự nghiệp, mối quan hệ xã hội, bạn bè… thì còn có gia đình, tổ ấm được thêm vào mối quan tâm của ta, thậm chí chi phối những mối quan tâm còn lại. Khi mối quan tâm có sự thay đổi, cách phân bổ năng lượng và thời gian của chúng ta cũng sẽ bắt đầu thay đổi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng, khi ta lập gia đình, đổ dồn vào gia đình thì những mối quan tâm khác sẽ không đạt được tốc độ phát triển như trước đó. Nếu bạn có một nền tảng hôn nhân vững chắc, thì những khía cạnh khác cũng sẽ dễ dàng có được sự vững chắc, thậm chí còn vững chắc hơn trước kia. Ngược lại, nếu cuộc hôn nhân trở nên yếu ớt, những khía cạnh khác cũng dễ dàng gãy đổ hơn. Vì vậy mà có thể nói rằng, thành công trong việc vun xây một tổ ấm có thể quyết định nhiều loại thành công khác trong cuộc đời của bạn, của người bạn đời và cả của con bạn.

Tôi nhìn ra rằng, trong mối quan hệ đặc biệt ấy, mỗi người vẫn có tiến trình riêng nhưng không phải một mình và không thể một mình. Bản thân mối quan tâm về gia đình không chỉ của riêng ta và không hoàn toàn do ta làm chủ, mà nó gắn liền với người bạn đời của ta. Thế nên cả hai không khỏi đối diện với những lúc khó khăn khi đưa ra lựa chọn. Nhất là có những giai đoạn cả hai phải lựa chọn ưu tiên phát triển cho chồng hay cho vợ. Vì nội lực có hạn, nên đôi lúc ta nghĩ vợ đợi chồng đôi ba năm để ưu tiên cho chồng phát triển trước, sau đó sẽ quay sang ưu tiên tập trung cho vợ phát triển, hoặc ngược lại. Đôi lúc, mình đã được 9 điểm, chỉ cần 1 điểm là 10; đối phương được 1, nếu thêm 1 thì cũng chỉ 2 thôi. Vậy thì nên “đầu tư” hẳn cho mình “lên đỉnh 10” hay dành 1 điểm đó để vớt vát nửa kia? Tôi tin chắc rằng vợ chồng đôi lúc đắn đo những điều như thế. Câu trả lời nào cho thỏa đáng? Tất nhiên là chúng ta không thể biết được lựa chọn nào là đúng và lựa chọn nào là sai, chúng chỉ đơn giản là lựa chọn và nó phụ thuộc hoàn toàn vào tự do ý chí của người trong cuộc. Theo tôi, vấn đề không phải là nên ưu tiên cho ai mà là sẽ ưu tiên như thế nào. Không quan trọng là bạn đưa ra lựa chọn gì, quan trọng là bạn thực hiện lựa chọn ấy như thế nào. Vấn đề thường không đến từ lựa chọn mà đến từ cách chúng ta hành xử với lựa chọn của mình. Chúng ta có thể chọn đích đến đúng, nhưng chưa hẳn cách chúng ta làm, con đường chúng ta đang đi là đúng. Sẽ có những con đường chẳng đưa ta tới đâu, hoặc lạc ra khỏi quỹ đạo của tình yêu.

Nếu bạn chấp nhận dành ưu tiên cho sự phát triển của nửa kia trước, bạn sẽ có xu hướng cho rằng mình là người ban ơn, và luôn chờ chực được trả ơn. Rủi như nửa kia không thể hoặc chưa thể “trả ơn’’ và “trả ơn” như mong đợi, bạn lại bị ám ảnh, ám ảnh bởi một cảm giác bị thiệt, bị lỗ. Bạn đâm ra trách chồng, trách vợ mình theo các kiểu như: Anh đã gác toàn bộ sự nghiệp để lo cho em, giờ đến lượt anh thì em không ủng hộ; Vì tương lai của anh mà em phải rút cạn sức lực như thế nào, đã khổ sở ra sao anh đâu hay biết… Sau những lựa chọn ấy, chúng ta vô thức xem chồng mình, vợ mình như một kẻ vô ơn, bội bạc, ích kỷ và ta là một kẻ ngu ngốc và tự hành hạ mình với những ân hận, trách cứ, dày vò. Mối quan hệ dần dần bị đầu độc, dần dần sẽ đứt gãy mà ta không hề hay biết lý do tại sao, cứ khăng khăng chỉ trích, đổ lỗi cho đối phương. Hãy dừng lại một chút, để xem chúng ta đã sai từ đâu.

Nguyễn Đức Quỳnh – Người đánh thức tình yêu

Bản thân mối quan tâm về gia đình không chỉ của riêng ta và không hoàn toàn do ta làm chủ, mà nó gắn liền với người bạn đời của ta.

Nếu bạn chọn lui về để nhường sân khấu cho đối phương tỏa sáng, thì đừng cho rằng đó là bạn đang hi sinh và bắt ép đối phương phải khắc cốt ghi tâm, phải trả lại đúng như thế hoặc hơn như thế cho bạn bằng mọi giá. Bởi khi đó, bạn không có tình yêu. Nếu một khoảnh khắc nào đó bạn không có tình yêu, và rồi nhiều khoảnh khắc như thế cộng lại, bạn sẽ dần rời xa tình yêu hơn. Và khi nơi bạn không có tình yêu thì mối quan hệ sẽ không còn tình yêu. Mà mối quan hệ đã không còn tình yêu thì… tôi chẳng tìm ra một điều gì bi kịch hơn, khủng khiếp hơn mối quan hệ này. Hãy tự do tuyệt đối với lựa chọn của mình và yêu vô điều kiện lựa chọn đó.

Ở chiều ngược lại, bạn là người được ưu tiên, được nửa kia nâng đỡ nhiều hơn, những bước tiến của bạn đâu đó là bước lùi của nửa kia, thì cũng đừng xem đó là chuyện hiển nhiên, vì bạn tài giỏi hơn, bạn xứng đáng được ưu tiên hơn hay đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, là việc nên làm của nửa kia. Hơn bao giờ hết, bạn cần trân trọng và biết ơn. Hãy nâng đỡ người bạn đời bước đi, như cách mà người bạn đời đã nâng đỡ bạn, đến suốt cuộc đời này, bằng tình yêu thuần khiết. Hai vợ chồng phải thực sự đồng lòng, đồng hành trong từng lựa chọn ấy, chứ không phải tách nhau ra rồi mỗi người tự tính toán thiệt hơn.

Thế nên, dù lựa chọn của bạn là gì, hãy cứ dốc hết trái tim cho lựa chọn ấy. Dù là thành quả mang tên ai trực tiếp, thì đó cũng đều là thành quả của hai vợ chồng chứ không của riêng ai. Và hết lòng trao đi tình yêu vô điều kiện cho nửa kia của mình thật sự xứng đáng được xem là một trong những thành quả lớn lao nhất trong đời.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – ẢO TƯỞNG HAY DÒNG CHẢY TỰ NHIÊN CỦA CUỘC SỐNG

Khi nghe kể về một cuộc hôn nhân lý tưởng, một tình yêu viên mãn, phản ứng đầu tiên của bạn là gì? Bạn cảm thấy thật “lạ đời”. Bạn sẽ nói nó giống phim Hàn, giống cổ tích, giống ngôn tình… hay một cái gì đó chỉ có trong mơ và vượt ngoài cuộc đời này, đúng chứ? Tại sao chúng ta lại có những suy nghĩ như vậy. Rốt cuộc, tận sâu trong vô thức chúng ta vẫn không tin tình yêu đích thực là một điều gì đó dễ dàng có được. Chúng ta ở quá xa nó đến nỗi ta thấy có được nó còn khó hơn… lên trời. Bi kịch là niềm tin đó lại càng đẩy ta ra xa tình yêu hơn nữa. Trong một bộ phim Trung Quốc, nhân vật chính là một cao thủ võ lâm, nhưng lại bị mù từ nhỏ, cho đến một ngày anh ta được một vị thần y cứu chữa để lấy lại ánh sáng. Đó là một điều đáng mừng. Nhưng anh ta lại không thể đón nhận hạnh phúc đó, anh ta cảm thấy quá khó khăn với việc sử dụng đôi mắt bình thường của mình, anh ta bị sốc thực sự vì đã quá quen với bóng tối, thậm chí không thể có lại được võ công như trước. Hoá ra, điều tốt đẹp sẽ trở nên bất thường nếu ta đã làm quen với những điều tồi tệ. Trong tình yêu cũng vậy, thật sự nguy hiểm nếu ta đóng đinh rằng một mối quan hệ vĩnh cửu, một tình yêu vô điều kiện là không tưởng. Khi chúng ta cảm thấy lạ lùng và “không quen” tình yêu đích thực, ta sẽ rất khó, thậm chí không thể đón nhận hay trao đi.

Khi sống giữa đời, giữa người, giữa biết bao thị phi và hỉ nộ ái ố, chúng ta bị lẫn lộn giữa cái bình thường – cái bất thường, giữa cái thuận – cái nghịch, giữa cái tự nhiên – cái không tự nhiên. Như việc ta ra đường, vào giờ cao điểm, nhiều người cứ đi theo kiểu “điền vào chỗ trống”, chui rúc để “điền” vào mọi ngóc ngách, lấn lên vỉa hè… Đó là cái sai, cái bất thường, nhưng dần dần chúng ta quen với việc đó và coi nó như việc bình thường, hết sức bình thường đến mức quên mất đó là sai. Để rồi khi bị tắt đường mà không thấy xe nào chạy lên lề đường thì ta bỗng thấy lạ thường.Cũng giống như thế, chúng ta đinh ninh rằng đau khổ là bản chất, là vốn có, là lẽ đương nhiên; còn hạnh phúc, tình yêu đích thực thì chỉ có trong phim ảnh, tiểu thuyết, thơ ca và thường là xa xỉ, xa xôi, xa vời… Trong vô thức, ta xem tình yêu vô điều kiện là điều gì đó không dành cho tất cả, dường như nó là một điều gì đó đặc biệt chỉ dành riêng cho một số ít trường hợp. Thậm chí, có những tư tưởng cực đoan đến nỗi cho rằng chúng ta không thể có tình yêu đích thực, chúng ta chỉ khao khát có nó mà thôi. Chúng ta đã nhầm!

Chính vì niềm tin sai lạc ấy nên chúng ta dần lạc đường và rời xa tâm chân thật của mình. Càng rời xa tâm chân thật, chúng ta lại càng tin rằng tình yêu vô điều kiện là không có thật. Ngày xưa, lúc mới ra trường làm xây dựng, khi đi nghiệm thu công trình, vì đặc thù của công việc, chỉ huy trưởng không thường xuyên có mặt ở công trường, nên tôi hay một anh em khác ký thay chỉ huy trưởng. Việc này cứ kéo dài hàng năm trời như thế. Rồi đến một hôm, chỉ huy trưởng đi nghiệm thu và chính tay anh ta ký vào biên bản đó thì bị chủ đầu tư phản hồi là chữ ký giả mạo. Lúc đó, tôi mới ngộ ra rằng, trên đời này, luôn đầy rẫy những cái thật thành giả, giả thành thật, và thường sẽ đi theo xu hướng là những cái ta sai thì lại được coi là lẽ đương nhiên của cuộc sống. Và trong tình yêu cũng thế, chúng ta chứng kiến, quan sát và trải qua nhiều khổ đau đến mức chúng ta không tin có tình yêu đích thực tồn tại trong đời, nơi mọi người và ngay trong chính bản thân mình.

Khi quay lại tìm hiểu cho đến tận cùng đâu là cội nguồn của sự sống và vũ trụ này, bạn sẽ thấy khởi nguồn của thế giới này là tình yêu. Vũ trụ này được khai sinh bởi tình yêu. Vạn vật trong vũ trụ này được vận hành bởi tình yêu. Sự sống trong vũ trụ này nuôi dưỡng bởi tình yêu. Và tình yêu chính là dòng chảy tự nhiên và là quy luật tự nhiên trong cuộc đời này. Nhưng rồi, bởi niềm tin sai lạc như đã nói, chúng ta đã bị rớt ra khỏi dòng chảy tình yêu, mất dấu tình yêu đích thực, mất kết nối với Nguồn nên mỗi một ngày sống ta cứ luôn thấy thiếu thốn, kiệt quệ, xa rời ý nghĩa sống và cứ mãi khao khát một tình yêu đích thực mà lại không thể tin tình yêu đó có ngay trong ta. Đã đến lúc, chúng ta cần mang sự sáng suốt trở lại với nhận thức của mình.


Hãy thử một lần quan sát dòng năng lượng của tình yêu ấy, bạn sẽ thấy nó lan tràn bao phủ cả vũ trụ này. Tình yêu ấy tuôn chảy trong từng cái cây, con sông, ngọn núi, biển cả, bông hoa, chiếc lá, mặt trời, cơn gió… và qua chính ta, qua các mối quan hệ cha mẹ – con cái, qua vợ chồng, qua bạn bè, qua những cuộc gặp gỡ tình cờ… Chính vì vậy, hãy hiểu rằng, khi nào chúng ta còn nghi ngờ về cái gọi là tình yêu vô điều kiện, tình yêu đích thực là khi ấy chúng ta đang lệch khỏi dòng chảy của quy luật tự nhiên. Sẽ chẳng có gì tuyệt vời trong cuộc đời của mình nếu ta chống đối, cưỡng chế, nghịch đường ngược lối với dòng chảy. Hãy hòa mình vào dòng chảy ấy, nó đang mang theo sự đủ đầy, dư dật, thịnh vượng, vô lượng vô biên. Nhưng làm sao để có thể hòa vào dòng chảy? Hãy biết buông bỏ, tin tưởng và phó thác; dẹp bỏ mọi bức tường của bản ngã và cái tôi để dòng chảy tình yêu được tuôn trào và chảy qua đời ta.

Khi suối nguồn tình yêu được khơi thông, tình yêu sẽ tràn ngập trong ta, và tình yêu ấy sẽ lan tỏa ra các mối quan hệ xung quanh ta. Và chúng ta chính là một kênh dẫn của dòng chảy đó. Khi chúng ta dẫn lối cho tình yêu, dù không cầm nắm giữ gì riêng cho mình, nhưng ta lại luôn có được tất cả. Đó là lúc chúng ta thực sự sống và sống trong vùng hạnh phúc đích thực. Ngược lại, khi dòng chảy bị tắt và ứ đọng nơi mình, thì đời ta trở thành một ao nước tù – thiếu sinh khí, thiếu sức sống, thiếu năng lượng và rời xa sự trù phú vốn có theo lẽ tự nhiên.

Thế nên, đừng cố đi tìm tình yêu đích thực và nhất là đừng hoài nghi, mà chúng ta chỉ cần buông mình vào dòng chảy tự nhiên – vốn là dòng chảy tình yêu trong cuộc đời này để kết nối với Nguồn tình yêu. Để làm được như thế, chúng ta cần đặt xuống cái tôi và bản ngã sừng sững của mình để không làm ngăn chặn và tắt nghẽn dòng chảy ấy. Và nếu một lúc nào đó bạn nghi ngờ về tình yêu vô điều kiện trên đời này, hãy nhớ lại rằng vì tình yêu vô biên của God mà Vũ trụ này được tạo nên và chúng ta được có mặt trên đời này.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

BẢN NGÃ CỦA… “NGƯỜI ĐÁNH THỨC TÌNH YÊU”

Bạn có bao giờ đi lạc chưa? Nhớ lại hồi năm lớp 4, tôi đi lên thị trấn và bị lạc đường. Càng đi thì tôi càng cảm thấy mình như rớt vào một mê cung. Ruột gan tôi thắt lại, tim tôi đập loạn xạ không theo một trật tự nào. Tôi đã thật sự rơi vào hoảng loạn và sợ hãi tột cùng với rất nhiều ý nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu. Tôi tưởng tượng ra kẻ xấu sẽ bắt cóc và làm hại mình, nên tôi nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hoài nghi và chẳng dám hỏi đường bất cứ ai. Tôi cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, tách biệt và càng lúc càng sợ hãi, tuyệt vọng nơi chốn xa lạ không người thân, không quen biết, không chỗ tựa nương. Lúc ấy, tôi nhớ ba mẹ mình rất nhiều và cầu mong cho phép màu xảy ra, rằng ba hay mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện, ôm tôi vào lòng và dẫn về nhà… Và may mắn là cuối cùng tôi cũng tìm được đường về nhà.

Thoát khỏi kỷ niệm đó, quay về thực tại với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu”, tôi thấy mình cũng có cùng cảm giác “lạc đường” của ngày xưa. Đó là sự hoang mang và sợ hãi, đôi lúc không biết mình đang ở đâu, không định hướng được từng bước đi, không biết bản thân mình liệu có tạo ra giá trị, có được ghi nhận, có đủ sức mạnh, có được chở che hay không… Thỉnh thoảng tôi có cảm giác không có ai đồng hành cùng mình, không có ai đứng về phía mình; một cảm giác xa lạ, lạc lõng và cô đơn bất tận giữa cuộc đời. Tôi thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ đi lạc, đầy yếu đuối, sợ hãi, lẻ loi, cô độc, và ai ai cũng “đáng ngờ”… Thế nên, tôi đã tìm cách để “tồn tại”, để sống sót, để khẳng định mình – hay chính xác hơn là vun đắp cho cái tôi của mình.

Và rồi tôi đã bắt đầu quan tâm đến tôi và cái của tôi nhiều hơn. Ai bảo tên Quỳnh giống con gái thì tôi thấy không vui. Ai bảo tôi theo nghề diễn giả, làm đào tạo mà nói giọng Nghệ An khó nghe, tôi hơi bực. Khi ai đó hỏi tôi bao nhiêu tuổi, mặt còn non choẹt thế kia, từng trải chưa, nếm đủ sự đời chưa mà đòi “dạy” người khác cách yêu… tôi thấy tự ái. Rồi ai đó bảo rằng vợ của “Người đánh thức tình yêu” chắc đã được đánh thức tình yêu rồi, chắc hạnh phúc và hoàn hảo lắm… làm nơi tôi xuất hiện một mong cầu vợ thay đổi toàn diện cho “khớp” với nhân hiệu của mình, nên khi vợ chưa thay đổi tôi rất dễ mất kiên nhẫn.

Rồi tôi so sánh mình với các diễn giả khác, nhìn thấy họ đi trước mình cả chục năm, có một “profile” bề thế… làm tôi thấy thua kém và tự ti. Rồi tôi tự tìm ra lý do để xoa dịu và làm cho mình yên tâm rằng: tôi chọn đi sâu vào tâm linh – nền tảng gốc rễ, nên dù tôi đi chậm đi sau nhưng tôi đi bước nào vững bước đó, trong khi không ít diễn giả khác vì công cuộc kinh doanh mà bất chấp đi vào những con đường sai lạc. Nghĩ vậy rồi tôi cười khẩy, sung sướng.

Nhiều lúc tôi thấy nội lực mình chưa thật sự vững mạnh, tôi căng thẳng và gấp gáp, lo lắng và dằn vặt; và những lúc như thế, tôi liền hình dung về tương lai – một tương lai tôi đã thành công trong nghề với những thành quả tôi mong muốn để quên đi cái thực tại đang còn đi gieo hạt với chật vật những khó khăn. Rồi thỉnh thoảng, khi gặp thách thức trong những bước đường rèn luyện và theo đuổi nghề đầy gian nan mà chưa ra kết quả, tôi lại quay về những cột mốc và thời điểm huy hoàng trong quá khứ. Rằng tôi học trường chuyên từ nhỏ, nằm trong top đầu đại học, tạo lập được một sự nghiệp thành công trong ngành xây dựng, đi đâu tôi cũng thường tạo được sự chú ý, tôi đã đầu tư cho việc học hành và theo đuổi nghề đào tạo nghiêm túc… Tôi bám vào đó để tôi cho rằng mình tài năng, có tri thức, có nền tảng, có sự cân nhắc, có suy nghĩ chín chắn… nên chắc chắn tôi làm nghề đào tạo không thua kém người khác.

Khi mọi người dần dần biết đến tôi và nhân hiệu của tôi thông qua các chia sẻ của mình, trong tôi bắt đầu sợ mình bị săm soi, bị chỉ trích, bị chê bai, bị phản biện… nên tôi trau chuốt từng câu từ mình viết, cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, chăm chút từng video chia sẻ của mình, cầu toàn trong mọi bước đi…, thế nên tôi đi rất chậm. Nhiều lúc đối diện với những khách hàng, tôi sợ mình không mang lại nhiều giá trị cho họ, nên tôi đâm đầu đi học hết khóa học này đến khóa khác, lao vào đọc các thể loại sách và đào sâu các tài liệu… để có thêm nhiều hiểu biết và chứng minh mình có giá trị. Phần lớn trong tôi có sự căng thẳng, cho nên tôi sẵn sàng làm mọi thứ – từ học hành, nghiên cứu cho đến du lịch, hay chơi những trò giải trí… để khiến cho mình luôn bận rộn nhằm xua đi nỗi sợ mình “ngồi không” thiếu giá trị. Tôi luôn định nghĩa về mình là “người đánh thức tình yêu”, đồng nhất mình với nhân dạng đó nhằm khẳng định mình tồn tại và mình khác biệt với đám đông; tôi sợ một sự hòa tan hay nhạt nhòa nào đó trong cuộc đời này…

Nhưng may mắn thay, đó là tôi của “NGÀY XƯA THÔI”. Giờ tôi đã hiểu rất rõ vì sao mình lại luôn sống trong sợ hãi và bất an như thế. Đó là một ngày bình thường như mọi ngày, tôi ra quán cafe ngồi một mình và đọc sách. Bỗng có một cô gái tiến đến gần chỗ tôi rồi cất tiếng chào: “Chào anh Quỳnh, người đánh thức tình yêu”. Tôi giật bắn người và thoáng có chút lúng túng vì chưa sẵn sàng cho cuộc gặp với “người hâm mộ” kiểu này, nhìn lại thì thấy mình đang mặc quần cộc áo thun mang dép lê nữa chứ. Nhưng rồi sự nhiệt tình và rất tự nhiên của cô gái ấy đã nhanh chóng giúp chúng tôi kết nối với nhau vào câu chuyện và tôi không còn để ý hay ái ngại gì về hình ảnh bên ngoài của mình nữa. Và đó là một câu chuyện đẹp, một phiên coach “bất đắc dĩ” nhưng tuyệt vời. Tôi chẳng biết ngày hôm ấy mình có giúp được gì cho cô gái ấy không, nhưng bản thân tôi thì một lần nữa được thức tỉnh. Lúc bấy giờ, tôi chỉ ngồi lắng nghe cô ấy, lắng nghe bằng sự đón nhận hoàn toàn – không mục đích, không điều kiện, không mong cầu, không kỳ vọng mình có thể mang lại giá trị gì cho cô ấy. Thật vậy, tôi chỉ mở lòng mình ra với sự đồng cảm sâu sắc, lúc cần thiết thì tôi đặt ra cho cô ấy những câu hỏi gợi mở để cô ấy tiếp tục đi sâu vào bên trong cô ấy… Bởi vì cuộc nói chuyện này quá bất ngờ nên tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc hiện diện trọn vẹn ở đó và để cho mọi chuyện tuôn chảy tự nhiên. Và đó thật sự là một điều kỳ diệu. Tôi cảm nhận một niềm vui ngập tràn, một cảm giác bình an và dễ chịu từ sâu bên trong mình. Nó khác biệt hoàn toàn với những phiên coach mà tôi đã làm trước đó. Kết thúc buổi nói chuyện tầm 1 giờ đồng hồ ấy, qua vẻ mặt cô gái, tôi biết cô đã tự tìm thấy cho mình một niềm hi vọng… Tôi giành trả tiền café với cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi biết ơn cô vì cuộc nói chuyện tuyệt đẹp này.

Tôi biết rằng, trong thời khắc tôi hiện diện trọn vẹn với cô gái ấy, tôi đã thật sự buông mình, không bám vào cái tôi của mình nữa, và đã kết nối được với tình yêu thuần khiết bên trong mình. Thế nên, mọi thứ cứ tuôn chảy tự nhiên.

Từ sự kiện đó, tôi đã có được câu trả lời cho điều mà mình vẫn thắc mắc trước đó, là tại sao xuất phát từ một sứ mạng tuyệt vời mà tôi biết rằng mình đã tìm ra trong sự kết nối với Đấng sáng tạo, Thượng đế, Vũ trụ…, và biết rõ đó là ơn gọi dành riêng cho chính mình; nhưng khi bắt đầu dấn thân vào con đường này thì tôi lại có quá nhiều những dòng suy nghĩ miên man đầy tiêu cực và xấu xí như vậy. Và tôi biết rằng, tất cả những điều đó xuất phát từ bản ngã của chính mình, và cái bản ngã ấy nó sinh ra những nỗi sợ.

Khi chúng ta là một linh hồn bắt đầu cư ngụ vào thân xác, chúng ta học cách tồn tại trong thể xác vật lý và trong cuộc sống này. Dần dần, chúng ta lệ thuộc vào các điều kiện giúp cho sự tồn tại của mình trong đời và ta dần quên mất phần linh hồn thuần khiết của mình và mất đi sự kết nối với Nguồn, với Thượng đế, với Vũ trụ… Bản ngã của ta đã hình thành như thế. Và bản ngã chính là sự vô minh, không biết mình là Nguồn, là tâm chân thật và thuần khiết, là sự Đủ đầy. Nó giống như một đứa trẻ đi lạc, không kết nối được với nhà mình nên thấy mình là riêng biệt, tách rời nên nó luôn sống trong cảm giác sợ hãi, và nỗi sợ ấy như thể không đáy, nó sợ hết cái này đến cái khác, và vì sợ nên nó bám vào hết cái này đến cái khác.

Qua sự tu tập, chiêm nghiệm, lắng đọng lại trong từng giây phút hiện tại, tôi đã thấu hiểu sâu sắc hơn về chính mình. Tôi hiểu rõ rằng bản ngã của tôi là thứ không có thật, nó chỉ là một ảo tưởng. Và dần dần, tôi chánh niệm hơn, tỉnh thức hơn và tìm về gần hơn với tâm chân thật của chính mình. Những khoảnh khắc được kết nối với Nguồn, với Nhà đích thực của mình, tôi được thúc giục và khao khát trở về con người thuần khiết, thực sự hiện hữu và có mặt trong giây phút hiện tại. Và chính trong giây phút hiện tại, tôi đã vượt thoát khỏi những nỗi sợ hãi, tổn thương, khối khổ đau, những dòng suy nghĩ miên man, những tiếng nói nhỏ trong đầu… Điều đó giúp trí tuệ của tôi được soi sáng để biết đâu là những việc cần làm, nên làm để sống trọn vẹn với sứ mạng của mình trong sự tỉnh thức. Càng bước đi trong sự tu tập, tôi càng nhận ra mình đang trên con đường trở về Nhà – trở về với linh hồn thuần khiết, phá tan bóng tối của vô minh và cảm nhận được sự đủ đầy ở trong mình.

Chính khi kết nối được với Nguồn, với tâm chân thật của mình, tôi nhận ra tôi không còn là cái tôi nhỏ bé, sợ hãi, lạc lõng, cô đơn… như thể đứa trẻ bị lạc nữa. Và lúc đó tôi trở về với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu” của mình, một nhân hiệu phù hợp với thế giới hình tướng này nhưng tôi không dính mắc, lệ thuộc vào nó. Tôi trở về với Nguồn đủ đầy của mình và bắt đầu vào cuộc hành trình trao đi giá trị với tâm thế của người truyền tải hay kênh truyền dẫn của Thượng đế. Tôi ý thức rằng mình không là gì cả, không là ai cả. Tôi để cho mình trở nên trong suốt để ánh sáng và sức mạnh của Thượng đế, của Tình yêu thuần khiết chảy qua mình và đến được với những người tôi gặp gỡ. Từ đó, tôi không còn bị áp lực về việc mình có đủ kiến thức hay tư cách để chia sẻ và giúp đỡ người khác hay không, bởi tôi biết rất rõ rằng, tôi chỉ là một trung gian, là cánh tay nối dài của Nguồn tình yêu, nên việc của tôi là luôn giữ được sự kết nối với Nguồn, mọi sự còn lại là việc của Nguồn. Từ đó, tôi đến với khách hàng bằng một đôi tai lắng nghe, vòng tay mở rộng, trái tim đón nhận đầy yêu thương, đồng cảm và vô điều kiện. Tôi không mong cầu kiến thức này có thể giúp họ chữa lành ít hay nhiều nhưng luôn hiện diện trọn vẹn và làm những gì tâm chân thật thúc đẩy, làm những việc cần làm theo sự kết nối bên trong. Tôi hợp nhất được chính tôi – từ niềm tin, suy nghĩ, hành động, giá trị… nên tôi không còn tự mâu thuẫn với chính mình nữa. Từ đó, tôi mở rộng chính mình ra để hợp nhất với tất cả, và hiểu rằng tất cả chúng ta là anh em một nhà. Tất cả chúng ta là một. Và tất cả chúng ta luôn luôn cùng nhau đồng hành trên con đường trở về Nhà, về Nguồn đích thực của mình trong sự an lành, phúc lạc.

Tạm biệt nhé, “Người đánh thức tình yêu – phiên bản đi lạc”! Tôi đã nhìn thấy Nhà mình và đang từng bước rèn luyện, tu tập để mỗi ngày tiến về gần Nhà hơn.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

BẠN CÓ ĐANG LÊN KẾ HOẠCH… “VƯỢT NGỤC” (LY HÔN)?

Trước đây không lâu, có bài báo viết về câu chuyện một người phụ nữ “10 năm chờ con vào đại học mới ly hôn” đã tạo ra nhiều luồng dư luận. Có những người thì hết lời ca ngợi đức hi sinh của người mẹ – vì con. Cũng có những người đặt vấn đề về “cái giá phải trả” của người vợ ấy suốt 10 năm sống trong sự chịu đựng, đè nén và đánh mất tuổi thanh xuân của mình… liệu như vậy có nên không.

Có lẽ tôi thuộc nhóm những người “ba phải” nên tôi không đứng về phe nào. Tôi đùa thôi, thật ra, tôi luôn nghĩ rằng, một khi mình chưa thật sự thấu hiểu câu chuyện, chưa thật sự đặt mình trọn vẹn vào chỗ đứng của người trong cuộc, thì mình nói gì cũng dễ rơi vào chủ quan, phiến diện hoặc thậm chí phán xét người khác.

Khi nghe về câu chuyện ấy, tôi quay lại tự ngẫm nghiệm và đặt ra câu hỏi: Liệu có ai trong chúng ta cũng đã lên kế hoạch “vượt ngục” rồi không?

Bạn hãy thử hình dung, một khi mục tiêu ly hôn đã được hình thành, thì có phải là bạn sẽ chỉ hướng vào chuyện bạn sẽ bước ra khỏi mối quan hệ? Hay nói cách khác, bạn trong tư thế “sẵn sàng”, chỉ là chờ thời điểm thích hợp. Thế nên, bạn hầu như “vắng mặt” trong hiện tại. Hoặc bạn thụ động chờ đợi ai đó bước vào đời mình. Hoặc bạn chủ động lên chiến lược và lập kế hoạch để “tự lập” – như có một công việc ổn định, tự lo được về tài chính, tìm những nguồn vui cho mình, tìm người phù hợp hơn, phát triển bản thân tốt hơn, hay chờ con cái lớn khôn… Và rồi, bạn dễ cáu gắt và mất kiên nhẫn với vợ/chồng mình. Bạn không còn nhiều tâm trí và thời gian chu toàn các bổn phận và trách nhiệm của mình trong cuộc hôn nhân hiện tại. Bạn ở đó nhưng lòng trí bạn không hiện diện nơi đó. Thế nên, cho dù vợ/chồng bạn có đối xử với bạn bằng sự tử tế hay tình yêu thương thì bạn cũng phiên dịch theo hướng tiêu cực. Trái tim bạn đã đóng lại và bước ra khỏi cuộc hôn nhân dù bạn chưa ra đi…

Suốt thời gian mà bạn chờ đợi để bước ra khỏi cuộc hôn nhân của mình là những chuỗi ngày bạn khổ đau và mỏi mòn. Bởi một khi bạn mang tâm thế của người chờ ngày ra đi, bạn nghĩ bạn có thể hiện diện được trọn vẹn trong cuộc sống của chính mình? Bạn chờ đến khi thoát khỏi nơi mà bạn cho là “ngục tù” này thì bạn mới hạnh phúc, thì thử hỏi, bạn có biết chắc được tương lai ấy, một nơi chốn mới ấy, một cuộc sống mới ấy sẽ mang lại cho bạn hạnh phúc?

Vì thế, một khi bạn đã không thể hạnh phúc trong cuộc hôn nhân hiện tại, hoặc bạn chọn hàn gắn hoặc bạn chọn ra đi. Bạn phải thật sự quyết liệt trong lựa chọn của mình. Nếu hàn gắn, hãy mở lòng ra. Nếu ra đi, hãy chắc chắn bạn nhìn thấy rõ toàn cảnh bức tranh hôn nhân của mình và cả việc hình dung ra bức tranh toàn cảnh của ly hôn và sau ly hôn. Đương nhiên, trong bất cứ quyết định nào, bạn cũng cần kết nối với bên trong của chính mình để có được quyết định sáng suốt. Và bạn nhất định phải bình an và thanh thản trong quyết định của mình.

Tuy nhiên, cũng sẽ có trường hợp về mặt ý thức bạn không có ý định “vượt ngục”, nhưng trong tiềm thức của bạn lại “nung nấu” và “ủ mưu” chờ ngày vượt thoát. Vì vậy, dù bạn có nỗ lực sửa chữa và vun đắp cho cuộc hôn nhân của mình thì bạn vẫn bị thúc giục làm những điều ngược lại. Và đương nhiên, đời sống của bạn sẽ rơi vào bế tắc và hôn nhân của bạn sẽ vô cùng ức chế và mệt mỏi. Thế nên, bất cứ khi nào bạn thấy mối quan hệ vợ chồng bạn có bất cứ trục trặc nào, ngoài việc nỗ lực chữa lành, hãy lắng lại và đi sâu vào bên trong để tìm ra đâu là sự thật ẩn giấu bên trong tiềm thức của bạn. Để nếu bạn có ý định “vượt ngục” trong tiềm thức thì bạn phải “lôi” nó ra bề mặt ý thức – tức nhận diện được nó để biết sự thật về chính mình. Từ đó bạn mới biết mình nên làm gì và cần làm gì.

Cuộc đời có mấy lần 10 năm, 20 năm? Bạn chờ đợi cho đến một cột mốc nào mới “cho phép” mình hạnh phúc? Một cuộc đời ý nghĩa được đo bằng những giây phút hiện tại, những khoảnh khắc bạn thật sự kết nối được với con người thuần khiết của mình, chứ không phải bằng thời gian mà bạn đóng vai và cố gắng diễn cho tròn vai.

Thế nên, nếu bạn chưa rõ ràng trong ý định của mình về chuyện đi hay ở, thì việc duy nhất cần làm và phải làm là kết nối với tâm chân thật của chính mình để tìm câu trả lời. Nếu vẫn chưa tìm thấy đáp án, thì hãy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại – chính nơi ấy, bạn tìm thấy mọi lời đáp cho mình.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

CỨ CỐ ĐI TÌM HẠNH PHÚC ĐI, KẺ BẠN GẶP SẼ LÀ “GÃ BẤT HẠNH”

Vừa rồi, có mấy người bạn của tôi từ Sài Gòn ra Hà Nội chơi, và tôi trở thành hướng dẫn viên “bất đắc dĩ”. Tôi dẫn các bạn đi theo kiểu tùy hứng, thấy khoái chỗ nào thì ghé vô, thích nán lại nơi đâu thì cứ thoải mái, không chuẩn bị trước một lộ trình hay một kế hoạch nào cả. Có lúc chúng tôi di chuyển bằng grab, có lúc chúng tôi đi bộ. Rồi một lần đang cuốc bộ đến địa điểm tham quan tiếp theo, vừa đi vừa hỏi đường, đi tới đâu hỏi tới đó mà vẫn bị lạc nên chúng tôi phải đi tới đi lui mấy lần mới đến nơi. Cả đám đều hơi mệt, tôi mở lời động viên: “Cứ đi thì sẽ đến thôi!” Bạn tôi “bẻ” lại: “Đi thì đương nhiên đến rồi, mà chả biết đến đâu, không chắc có đến được nơi mình muốn hay không.”

Người ta thường hay nói: cứ đi thì sẽ đến, cứ tìm thì sẽ gặp, cứ xin thì sẽ được… Nhưng rồi không thấy ai nói là sẽ đến được đâu, liệu có đến được chỗ mình muốn hay không; sẽ gặp, nhưng có gặp đúng thứ/ đúng người mình mong hay không; sẽ được, nhưng có được thứ mình khao khát hay không. Rồi tôi lại nghĩ đến chuyện đi tìm hạnh phúc. Liệu khi chúng ta nỗ lực đi tìm hạnh phúc thì chúng ta có hạnh phúc hay không?

Câu trả lời mà tôi tìm thấy cách đây vài năm, câu trả lời giúp tôi “tỉnh thức”, đó là: Đi tìm hạnh phúc thì sẽ gặp… bất hạnh. Cách duy nhất để hạnh phúc là biết hạnh phúc có sẵn nơi mình, chỉ cần chúng ta mở rộng tâm thức của mình để biết rằng vốn dĩ mình đang ngập lặn trong hạnh phúc rồi. Việc còn lại là tận hưởng hạnh phúc trong từng khoảnh khắc, từng ngày sống, từng sự việc diễn ra, từng mối tương quan trong đời…

Nếu chúng ta đặt mình trong tình trạng đi tìm hạnh phúc, chúng ta sẽ “đẩy” hạnh phúc về tương lai. Chúng ta chờ đợi một kết quả nào đó, một cột mốc nào đó thì mới “cho phép” mình hạnh phúc. Chúng ta chờ vợ giảm cân và lấy lại vóc dáng thời con gái mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng mình thành đạt hơn mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng tặng quà vào các dịp “quan trọng” mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi vợ biết lắng nghe nhiều hơn và bớt nói lại hơn mới hạnh phúc… Để rồi, chúng ta đánh mất những giây phút hạnh phúc với vòng tay ấm áp của vợ bởi ta chỉ lo tập trung vào cái bụng còn nhiều mỡ sau sinh của vợ và vô tâm với vòng tay của cô ấy. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc tận hưởng những ngày cuối tuần với sự hiện diện trọn vẹn của chồng ở nhà thay vì phải tăng ca làm việc để tăng lương thăng chức. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc đến từ những nụ cười vô tư và đôi lúc đáng yêu như một đứa trẻ của chồng. Để rồi chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc được vợ chia sẻ và trải lòng với ta trong mọi việc…

Thật vậy, một khi bạn mở rộng tâm thức mình để bước vào vùng hạnh phúc vô biên vốn có sẵn và dành sẵn cho mình thì bạn sẽ ý thức được rằng chỉ cần bạn luôn hiện diện, luôn biết ơn, hết lòng trải nghiệm cuộc sống, sống với vợ/chồng con cái trọn vẹn trong từng giây phút, đón nhận vợ/chồng mình như họ vốn là, đón nhận mọi sự việc xảy đến như là lẽ đương nhiên… thì bạn chẳng phải tìm kiếm hay chờ đợi thứ gọi là hạnh phúc, nhưng là sống trong vùng hạnh phúc vô tận.

Tóm lại, chúng ta “sai” ở chỗ chúng ta luôn mong muốn hạnh phúc nhưng tâm thức chúng ta luôn đặt mình trong trạng thái chờ đợi hạnh phúc chứ không phải đặt mình vào tình trạng đã và đang hạnh phúc để đón nhận và tận hưởng hạnh phúc. Tôi nhớ có lần, tôi với vợ tôi đang ngồi tính toán và lên kế hoạch cho cuộc sống gia đình trong 1 năm, 2 năm, 5 năm tới với mục tiêu: làm sao để gia đình mình hạnh phúc. Tôi quay sang nói con trai mình: “KingKong ơi, con ngồi chơi để cho ba mẹ nói chuyện chút nha”. Con trả lời: “Con đang chơi mà!” Ngay lúc ấy, tôi mới vỡ ra, à thì con mình đã và đang chơi mà, sao lại nghĩ hạn hẹn rằng phải có một trò chơi nào đó mới gọi là chơi? Và trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, gia đình mình vẫn đã và đang hạnh phúc, đang hiện diện cùng nhau, trải nghiệm cuộc sống cùng nhau… vậy mà có lúc tôi lại lo lắng và mong cầu hạnh phúc để rồi ngồi vắt óc lên kế hoạch cho việc hạnh phúc nữa.

Hạnh phúc đơn giản là trải nghiệm trọn vẹn với giây phút hiện tại!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

TRONG HÔN NHÂN, NẾU “ĐỦ YÊU THƯƠNG” SẼ KHÔNG CÒN SO SÁNH

Có lần tôi đang ngồi phiêu diêu nghĩ về một dự án khủng sắp bắt đầu chạy của mình. Tôi vừa háo hức lại vừa lo lắng vì còn vài thứ trong đó tôi còn chút nghi ngại. Đang lúc chìm vào suy nghĩ miên man, vợ tôi đưa đĩa xoài đến: “Anh tạm dừng việc lại để ăn chút hoa quả rồi làm tiếp.” Tôi bảo: “Em cứ để đấy!” Vợ lại nài thêm: “Anh ăn liền đi, để lâu mất ngon!” Đang lúc còn loay hoay tìm giải pháp cho những lo lắng của mình, tôi buột miệng trong vô thức: “Đĩa xoài có quan trọng bằng dự án 5 tỷ của anh không…” May quá, tôi kịp “tỉnh” ra để dừng lại và nói mấy câu “quay đầu” để kết nối lại với vợ.

Khi tâm sự với một số người bạn thân, chúng tôi đều nhận ra rằng, dù nói ra hay lẳng lặng “thể hiện thái độ”, thì chúng tôi luôn có sự so sánh về công lao đóng góp giữa cánh đàn ông chúng tôi với vợ mình. Chúng tôi luôn nghĩ mình là trụ cột gia đình, mình làm những công việc quan trọng hơn vợ, mình gánh vác những trách nhiệm nặng nề hơn vợ, mình có nhiều áp lực hơn vợ… Và rồi tự cho mình một quyền lực nào đó trên vợ.

Lúc này, tôi nhớ lại một câu chuyện rất buồn. Đó là hai người bạn thời đại học của tôi. Hai bạn cưới nhau trong điều kiện gia đình hai bên đều khó khăn, bản thân hai bạn vừa ra trường nên cũng chưa có công ăn việc làm ổn định. Nhưng rồi, những năm tháng đầu tiên trong đời sống hôn nhân của cặp đôi ấy thật ngọt ngào. Họ đùm bọc nhau, làm chỗ dựa cho nhau, chia sẻ mọi khó khăn với nhau, cùng đặt những mục tiêu để phấn đấu. Và rồi chỉ trong vài năm, họ đã vươn lên một cuộc sống khá giả. Một lần tôi gặp lại người bạn của mình, qua những phút đầu tiên tay bắt mặt mừng, anh tỏ ra ủ rũ và thở dài chán nản thốt lên: “Tao đi làm vất vả kiếm bao nhiêu tiền mang về, vợ tao mỗi việc ăn rồi chỉ có đẻ thôi mà cũng không xong”. Thì ra, người bạn của tôi đã có được 2 cô con gái, nhưng điều anh kỳ vọng là có được con trai nữa nhưng… vợ đẻ mãi không ra. Tôi nghe xong lẳng lặng không biết nói gì, và lòng thì đắng lại.

Giờ đây, chúng ta hãy thử nhìn tổng quan bức tranh đời sống gia đình, chúng ta sẽ nhận ra không có một đóng góp nào là thuộc công lao của riêng một người, không có niềm vui nào là của riêng một ai tạo ra, và cả lỗi lầm nào đó thì cũng không thuộc “bản quyền” của riêng chồng hay vợ… Trong gia đình, mỗi thành viên đều thông phần với nhau trong tất cả những kết quả cũng như thực trạng gia đình. Nếu những người đàn ông cho rằng việc mình kiếm được nhiều tiền là nền tảng quan trọng cho hạnh phúc gia đình, thì hãy trả lời những câu hỏi: Ai thức đêm thức hôm canh từng giấc ngủ của con để bạn được yên thân ngủ một mình một giấc từ tối đến sáng? Ai mang nặng đẻ đau chăm lo con cái để bạn toàn tâm toàn ý cho công việc và sự nghiệp của mình? Ai nấu những bữa ăn, cân nhắc chi tiêu, quán xuyến nhà cửa, đối nội đối ngoại với gia đình hai bên… để bạn thảnh thơi trên con đường chinh phục các mục tiêu của mình? Ai lo đưa con đi học, đón con về nhà, lo chuyện tắm rửa ăn uống ngủ nghỉ của con… để bạn tung tăng đi học những khóa học phát triển bản thân, nghệ thuật nuôi dạy con cái, chữa lành này nọ… để rồi bạn ngồi đó so sánh tầm quan trọng của dự án nhiều tỷ của bạn với đĩa xoài yêu thương của vợ, như tôi đã từng?

Nếu phải đổi ngược lại các vai trò cho nhau, liệu cánh đàn ông có dám? Bạn nghĩ vợ bạn không biết kiếm tiền? Vợ bạn không muốn phát triển bản thân? Vợ bạn không biết đi xây dựng quan hệ để kiếm hợp đồng?… Không chỉ bạn mới có ước mơ, không chỉ bạn mới có sứ mệnh, không chỉ bạn mới gánh những trách nhiệm quan trọng của gia đình… Theo tôi, nếu thiếu đi một yếu tố nào đó, một vai trò nào đó, một sự hiện diện nào đó trong gia đình thì mọi sự đều không vẹn toàn. Người ta thường nói “của chồng công vợ” là vậy. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, ai cũng có vai trò quan trọng như nhau, ai cũng tạo ra những giá trị không thể so sánh. Bởi bạn lấy chuẩn nào, điểm tựa nào để cân đo đong đếm? Nếu bàn tay bạn ký được những hợp đồng trăm tỷ mà bạn thiếu đi bàn tay ân cần của người vợ và con bạn thiếu đi bàn tay yêu thương của người mẹ, bạn cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn không? Trong một “diễn biến” ở chiều ngược lại, cũng có những người đàn ông chịu “rút lui” về làm hậu phương, ở nhà đảm nhận chuyện coi sóc nhà cửa, chăm lo con cái, để cho người phụ nữ của mình được bước ra ngoài, phát triển sự nghiệp…; và rồi trường hợp này cũng dễ rơi vào mắc kẹt nếu người phụ nữ không thấu hiểu rồi lại so sánh chồng mình với mình, hoặc với những ông chồng khác.

Là một gia đình, vợ chồng đều cần nương tựa vào nhau, bổ khuyết cho nhau, mỗi người một vai trò riêng để góp phần vào việc xây dựng hạnh phúc gia đình. Mỗi người cần chu toàn bổn phận và trách nhiệm của mình, không ai quan trọng hơn ai, bởi không có nền tảng này thì sẽ không có kết quả kia. Vì thế, chúng ta luôn phải ghi nhận và biết ơn tất cả những gì mà người bạn đời của mình đã làm, đồng thời cũng cần ghi nhận chính mình vì những giá trị và đóng góp của mình cho gia đình. Khi thông suốt những điều đó, chúng ta sẽ làm mọi việc bổn phận của mình trong thảnh thơi, bình an cùng với tình yêu chứ không phải trong nỗi sợ hay sự phân bì, so sánh.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

CHÚNG TA LÀ MỘT!

Những ngày này, Hà Nội nắng nắng mưa mưa; miền Trung bão lụt kéo dài; rồi đâu đó trên trái đất này thì hạn hán triền miên… Thiên nhiên vốn dĩ vẫn nắng mưa xoay vòng, nhưng bởi đâu đã tạo ra những hậu quả khắc nghiệt hơn? Tôi nhìn lại mình trong bao la vũ trụ này và nhận ra sự giới hạn biết bao của chính mình; khi vui, lúc buồn, no đó rồi lại đói, đầy sức sống đó rồi uể oải đó, tích cực đó rồi lại tiêu cực đó, an nhiên phút trước rồi lại rớt vào những dòng suy nghĩ miên man ngay sau đó…

Đang cám cảnh với bản thân và cuộc đời thì lại nghe đôi bên cạnh cãi nhau vì một vài câu nói không lọt tai nhau. Tôi tự hỏi mỗi chúng ta sống trong đời này chưa đủ khổ hay sao mà còn làm khổ nhau vì những chuyện cỏn con như thế. Trong lúc này, ở miền Trung và một số nơi nào đó trên địa cầu này, người người đang giành giật sự sống trước cái bão, trước cái đói, trước cái khát, trước bệnh tật… Cuộc sống đã nhiều vất vả, khổ cực với thế giới hình tướng này rồi, mà con người vì bản ngã, cái tôi của mình mà không ngừng hành hạ nhau, chơi game với nhau, tạo ra những tổn thương triền miên cho nhau như thế, liệu có đáng?

Tôi nhớ lại 9 năm trước, khi mới bắt đầu vào nghề xây dựng, tôi trong tâm thế đầy tự tin và hiếu thắng. Một lần tôi cho công nhân làm tăng ca đêm để hoàn thành tiến độ tôi đặt ra. Thật ra, công việc này hôm nay không làm thì mai làm cũng được, không quan trọng. Nhưng vì bản ngã của tôi thúc giục tôi phải đẩy nhanh công việc trước thời hạn để tôi chứng tỏ mình giỏi, chứng minh rằng không có đội nhóm nào qua mặt được đội nhóm của tôi, chứng tỏ mình dám nói dám làm và nói được là làm được… nên tôi đã ép công nhân mình làm cả đêm, mua bánh mì ăn tạm cho nhanh để quay lại công việc, không cho họ nghỉ ngơi lấy lại sức, phải thức thâu đêm và bằng mọi giá phải làm cho xong.

Rồi trong đêm đó, tầm 3 giờ sáng, tôi đi qua đi lại để giám sát công việc. Tình cờ, đi qua bãi gia công, tôi nghe lỏm được cú điện thoại của một anh công nhân với vợ. Anh đốt điếu thuốc vừa hút vừa nói chuyện với vợ trong vẻ mặt thấm đẫm sự mệt mỏi và chán nản. Vài câu đầu tôi cảm nhận anh cố gồng mình để nói chuyện với vợ anh trong kiên nhẫn, nhưng rồi dường như anh đã quá tải cả về tinh thần lẫn thể chất, nên ngay sau đó anh đã lớn tiếng cãi nhau với vợ. “Em làm ơn ngủ trước đi. Anh có muốn ở lại đây để làm nguyên đêm trong đói khát và kiệt sức đến tận cùng như thế này đâu. Em tưởng anh không muốn về nhà ngủ cho khỏe hả? Họ bắt làm thì phải làm. Bộ em muốn anh mất việc sao? Sao em không cảm thông, chẳng hỏi han anh thế nào mà em trách móc lắm thế…” Anh tắt điện thoại rồi mạnh tay vứt tàn thuốc xuống dưới đất, lấy chân dụi dụi và quay lại chỗ làm việc trong dáng vẻ vừa tức giận vừa bất lực. Khoảnh khắc đó, tôi như đóng băng ngay tại chỗ đứng của mình trong sự xấu hổ với bản thân.

Trong cuộc sống này, không ít lần, vì để cái tôi làm chủ, chúng ta đã vô tình hoặc cố ý gây ra những nỗi buồn đau, khổ sở, vất vả cho người khác. Vì cái tôi “hoàn hảo” mà tôi bất chấp sức khỏe của người khác, ép họ dẹp hết gia đình họ qua một bên để làm cho xong việc của mình. Vì cái tôi “chính trực” của mình mà có lần tôi đã từng không chịu nhắm mắt làm ngơ cho một người phụ nữ bán trái cây có chút mánh lới khi bán hàng. Vì cái tôi “thể hiện mình” mà có lần tôi không đủ kiên nhẫn với một người bạn đang đau khổ cần được tôi mở lòng và lắng nghe…

Trong mối quan hệ hôn nhân cũng thế, nửa kia của mình, trên hành trình sống, họ đang phải đấu tranh với một cuộc chiến nào đó trong bản thân họ mà không một ai có thể hiểu thấu được kể cả bạn, thậm chí kể cả họ nữa. Riêng việc chiến đấu với những giới hạn của thân xác nơi hình tướng này, hay để thích nghi với cuộc sống và xã hội này đã không ít khó khăn; lại còn có những cuộc chiến bên trong nội tâm không ít khắc nghiệt. Vì vậy mà mỗi người chúng ta hãy đối xử với người khác từ tâm chân thật và tình yêu đích thực, đừng đóng vai nữa, đừng chơi game nữa. Hãy đặt vai diễn ấy xuống, để không phải cứ gồng mình ra sức chơi trò “bạn sai” hay “tôi đúng” hay ngược lại, nhưng là hãy bước vào một cuộc chơi chung, một cuộc chơi toàn thể mang tên: chúng ta là MỘT. Bởi khi mỗi người chơi những game của riêng mình, sẽ chẳng ai thắng cả, mà tất cả đều thua cuộc; và càng chơi game riêng, chúng ta càng rời xa nhau và rời xa con người chân thật của chính mình. Chỉ khi bước vào một game chung – game mà tác giả là Vũ trụ, Thượng đế, Đấng sáng tạo, tất cả chúng ta sẽ cùng thắng và cùng nhau trở về được NHÀ của mình – nơi tràn ngập yêu thương, đủ đầy và viên mãn.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu