Tình yêu là điều mà ai cũng kiếm tìm trong đời. Dẫu có thể ai đó đã trải qua những long đong lận đận trên đường tình, con tim đã khép lại cùng với những tổn thương, nhưng khát khao về một tình yêu thì chẳng bao giờ nguôi. Có thể bạn thấy lòng mình đã nguội, con tim mình đã khóa cửa, cảm xúc mình đã chai sạn nhưng hãy biết rằng, cứ còn sống là bạn còn khao khát yêu thương dẫu bạn có ý thức hay thừa nhận nó hay không. Vì sao? Bởi vì chúng ta là những con người thật sự thiếu thốn tình yêu.
Chúng ta vốn được sinh ra từ một tình yêu thuần khiết, đó là nơi đủ đầy, hoan lạc, bình an, lành mạnh, tinh khôi… Càng lớn lên, trải qua những tổn thương, chúng ta dần dần rời ra nguồn tình yêu đích thực ấy và chúng ta trở thành những người thiếu thốn và đói khát yêu thương.
Trong tình trạng thiếu thốn và xa vắng tình yêu đích thực, chúng ta nảy sinh ra nhiều nhu cầu cần được đáp ứng, và ta đi tìm sự bù đắp bên ngoài, nơi người khác. Vì thế, nếu bước vào một mối quan hệ, chúng ta sẽ biến nó trở thành một cuộc trao đổi – đáp ứng nhu cầu lẫn nhau – hơn là để trao đi và lan tỏa yêu thương.
Chúng ta cần được nghe đối phương liên tục “tuyên xưng tình yêu” dành cho mình, bằng không chúng ta lo lắng, hoang mang và ngờ vực rằng liệu người ấy có còn yêu mình không mà chẳng nghe nói.
Chúng ta cần được đối phương đề cao và khen ngợi, bằng không chúng ta sẽ cảm thấy mình kém cỏi, thua xa bạn bè hoặc đồng nghiệp của người ấy và rồi dần dần mất tự tin.
Chúng ta cần được ôm ấp, vuốt ve và thổi vào tai những lời âu yếm, bằng không chúng ta cảm thấy mình dường như chẳng còn sức hấp dẫn và quyến rũ…
Khi được đáp ứng những nhu cầu của mình, chúng ta thấy đời mình tươi đẹp, thỏa mãn, đáng sống, có giá trị, đáng tự hào… Khi nhu cầu không được đáp ứng, ta như con nghiện lên cơn. Và đương nhiên, ai cho ta “thuốc”, giúp ta “cắt cơn”, ta lệ thuộc vào. Điều vô vọng ở đây là sự thiếu thốn này không bao giờ có thể làm cho thỏa mãn được bởi đó là sự thiếu đói của cái tôi tổn thương.
Một khi sự đáp ứng nhu cầu qua lại trong một mối quan hệ bị trục trặc, sự gãy đổ diễn ra. Ta ôm hết mọi nhu cầu cần được đáp ứng cùng với vết thương của mình lê lết đi tìm một nguồn đáp ứng khác. Bi kịch là khi cắt sự lệ thuộc vào nguồn này, chúng ta sẽ lệ thuộc vào một nguồn khác, mà nguồn nào thì cũng sẽ cạn không sớm thì muộn. Chỉ có một nguồn yêu thương sâu thẳm bên trong ta mới là nguồn vô tận và không đòi hỏi ngược lại.
Vì thế, mấu chốt mọi vấn đề là bản thân từng người phải tìm về nguồn vô tận bên trong chính mình, từ đó, mọi nhu cầu của chúng ta dễ dàng được đáp ứng. Để khi bước vào bất cứ mối quan hệ nào, ta mang một con tim đủ đầy để luôn sẵn sàng trao đi mà không đòi hỏi. Đó là cách duy nhất để ta không lệ thuộc, không dích mắc trong mọi mối quan hệ của mình.
Khi hai tâm hồn đủ đầy đến với nhau, tình yêu sẽ cộng hưởng, lan tỏa và làm phong phú thêm cho cuộc đời mỗi người. Khi ấy, chúng ta vẫn cần nhau nhưng không lệ thuộc, chúng ta trao cho nhau tự do thay vì trói buộc nhau trong nhà tù hôn nhân. Khi ấy, hôn nhân sẽ là nơi tạo ra phiên bản đẹp nhất của mỗi người. Đó mới chính là tình yêu mà mỗi chúng ta cần hướng đến.
❤ WE ARE LOVE ❤
NGUYỄN ĐỨC QUỲNH
Người đánh thức tình yêu