ĐỂ THẬT SỰ THA THỨ…

Lại nói về tha thứ. Trong bài trước, tôi chia sẻ vài góc nhìn về tha thứ để chúng ta nhận ra rằng, xét cho cùng, mình không có quyền tha thứ cho ai cả, vì trong tương quan với họ, mình cũng ít nhiều có lỗi; hơn nữa, mình cũng cần được tha thứ rất nhiều lần trong đời về những thiếu sót, sai phạm, lỗi lầm của mình. Về nhận thức, tôi nghĩ rằng chúng ta dễ dàng hiểu rõ tha thứ chính là giải thoát cho chính mình. Nhưng rồi, việc thực hành tha thứ lại không mấy dễ dàng. Không phải vì chúng ta chưa thật sự cố gắng mở lòng để buông bỏ, để bao dung, để đón nhận, để chuyển hóa những nỗi đau của mình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta chưa thật sự biết được tổn thương mà ai đó đã gây ra cho mình bắt nguồn từ đâu. Và khi chưa nhìn ra tận cùng nguyên nhân gốc rễ, khó lòng chúng ta tha thứ đúng nghĩa, mà như trong bài viết trước tôi đã nói, chúng ta chỉ đổi góc nhìn và khoác lên màu sắc tích cực cho vấn đề mà thôi.

Vậy đâu mới thật sự là nguyên nhân gốc rễ của những tổn thương mà người khác gây ra cho chúng ta?

Hãy thử tạm bước ra khỏi những tổn thương hay nỗi đau của mình để quan sát, bạn sẽ thấy được rằng, chính vì sự mong cầu, kỳ vọng hay nhu cầu của mình không được một ai đó thỏa mãn, đáp ứng, hay một điều gì đó diễn ra không như ý của mình thì bạn sẽ dỗi hờn, bực bội… hay nặng hơn là tức giận, hận thù.
Có lần, tôi được nghe một người chị chia sẻ rằng, chồng chị rất coi thường ba mẹ chị. 5 năm cưới nhau rồi, anh ấy rất hiếm khi gọi điện thoại thăm hỏi ba mẹ chị, ngay cả những dịp lễ tết mà không về được thì ba mẹ chị cũng luôn là người chủ động gọi điện thăm hỏi con rể. Rồi lâu lâu có dịp cả nhà về ngoại chơi thì anh cứ ru rú trong phòng không giao tiếp với ai cả… Lúc chị kể cho tôi, chị bảo rằng, đã 5 năm trời chị chịu đựng như thế rồi, anh đã hết lần này đến lần khác hứa với chị sẽ thay đổi nhưng rồi anh vẫn cứ như vậy, đến giờ chị không thể tiếp tục bỏ qua cho anh được nữa.

Qua những gì chị kể khá chi tiết thì tôi thấy đồng cảm với chị rằng chồng chị đã không giữ lời hứa với chị là sẽ thay đổi cách hành xử của anh với ba mẹ chị. Một cách thông thường, chúng ta thấy anh chồng ít nhiều có lỗi với vợ. Nhưng khi nhìn ở góc nhìn nguyên nhân cốt lõi, chúng ta sẽ thấy tổn thương này của chị là do chị mong cầu chồng mình thay đổi cách hành xử với ba mẹ chị. Chính sự mong cầu, kỳ vọng đó khi không được đáp ứng, không được thỏa mãn đã làm cho chị đau đớn, tổn thương.

Thông thường thì chúng ta cho rằng, để chữa lành được tổn thương này thì anh chồng cần thay đổi, và chị ấy cần tha thứ cho chồng mình vì những thiếu sót của anh suốt 5 năm vừa qua. Nhưng rồi giả sử một lúc nào đó, anh chồng có điều gì đó sơ sót, sai phạm trong lời hứa này với vợ, chắc chắn rằng, sự tổn thương trong người vợ sẽ tăng gấp bội phần. Tôi nói rằng nó tăng gấp bội phần bởi vì nó đã chưa từng được chữa lành, chỉ là chị ấy tạm gác lại, tạm bỏ qua và tiếp tục đặt thêm một kỳ vọng là chồng mình sẽ thay đổi. Như thế để thấy rằng, việc tha thứ ở đây chỉ là chúng ta không nhìn vào nó nữa, hay làm lơ với nó, hoặc bọc nó lại bằng một hy vọng – kỳ vọng khác mà thôi (và sẽ đến lúc kỳ vọng mới lại sụp đổ…) Thế nên, cách duy nhất để bạn chữa lành được những tổn thương của mình chính là chữa lành ở gốc rễ: là dẹp bỏ đi những nhu cầu, kỳ vọng, mong đợi của chính mình và đón nhận người khác như họ vốn là.
Tuy nhiên, chúng ta cần lưu ý về một “cái bẫy” mà mình dễ bị sập chân vào, đó là khi ta bằng lòng chấp nhận bỏ đi những mong cầu của mình nơi chồng hay vợ của mình (vì xem ra vô vọng và tổn thương quá) và gọi đó là tha thứ, thì chúng ta có xu hướng đem nhu cầu ấy đi tìm một nơi khác để đáp ứng. Vì các nhu cầu của bản thân chúng ta luôn hiện diện ở đó, chúng không thể tự mất đi và chúng ta cũng bất lực trong chuyện triệt tiêu nó. Chúng ta sẽ mang chúng sang con cái, bạn bè, đồng nghiệp, hay người thứ ba, thứ tư gì đó. Chẳng hạn khi chồng bạn không tôn trọng bạn như bạn thấy mình đáng được như thế, bạn sẽ đi tìm sự tôn trọng đó từ con mình. Hay khi vợ bạn không đề cao bạn như bạn kỳ vọng, bạn sẽ đi tìm sự đề cao ấy từ nhân viên, từ bạn bè, thậm chí từ một người phụ nữ khác. Và như thế thì đâu phải bạn thật sự tha thứ cho người kia, cũng chẳng phải bạn dẹp bỏ thật sự nhu cầu của mình, mà bạn chỉ khỏa lấp hoặc “dời” nó sang chỗ khác, và không sớm thì muộn bạn lại tiếp tục thất vọng và đớn đau.

Vậy xét cho cùng, bạn không thể tha thứ cho người khác thật sự và không thể giải thoát cho mình thật sự nếu bạn vẫn ra sức tìm kiếm những điều mình thiếu hụt nơi những con người cũng đầy thiếu thốn, đầy nỗi đau và tổn thương. Bạn chỉ có thể lấp đầy, làm no thỏa những khao khát của mình nơi “Suối Nguồn” không bao giờ cạn. Điều đó có nghĩa là bạn cần kết nối với Nguồn tình yêu, Nguồn ân sủng, Nguồn bình an từ God, Thượng đế, Vũ trụ, tâm chân thật… để cần gì bạn có đó. Khi kết nối ở trong vùng đủ đầy và thịnh vượng ấy, bạn mới dễ dàng đón nhận, bao dung, thấu hiểu, cảm thông và tha thứ thật sự cho những thiếu sót, sai lầm, vấp phạm của người khác. Và đó cũng là cách duy nhất để bạn chữa lành mọi tổn thương của chính mình.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

LUẬT HẤP DẪN: CÓ PHẢI MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤY?

Lấy điều tích cực vô tình lấy luôn tiêu cực!

Trong các mối quan hệ của mình, đặc biệt là trong hôn nhân, ngay từ trước đó hay trong suốt tiến trình của mối quan hệ, chúng ta luôn có những ý định tốt lành. Thật vậy, ai mà không mong muốn được đắm chìm trong yêu thương với nửa kia của mình, được quan tâm, chăm sóc, lắng nghe, thấu hiểu, đáp ứng những nhu cầu cho nhau… Điều này dễ hiểu, vì đó chính là lý do và động lực thúc đẩy chúng ta bước vào, duy trì và phát triển mối quan hệ đó.

Trên hành trình hôn nhân với những khát khao và mong muốn tốt đẹp ấy, chúng ta “vớ” được Luật hấp dẫn và lập tức mở to mắt ra như thể vừa tìm được chiếc chìa khóa tra vào đúng ổ. Luật hấp dẫn mở ra cho ta một niềm hy vọng lớn lao rằng “muốn gì được nấy”, miễn sao ta đưa mình vào được tần số rung động tương ứng với điều mình muốn. Có một thời gian, khi Luật hấp dẫn được liên tục nói đến và trở thành một “hot trend” thì tôi thấy nhiều người bắt đầu áp dụng kỹ thuật hình dung, tưởng tượng, vẽ ra hình ảnh tương lai mà mình muốn trở thành rồi liên tục sống với hình ảnh đó trong đầu. Theo cách đó, trong một số trường hợp, chúng ta cũng đạt được một số kết quả mình mong muốn, một số điều mình khát khao. Tuy nhiên, chúng ta đang sống trong Vũ trụ với rất nhiều Quy luật đang vận hành. Thế nên, hãy đặt mình trong tính toàn vẹn của Vũ trụ để nhận ra rằng, ngoài Luật hấp dẫn, chúng ta còn chịu tác động của nhiều quy luật khác trong Vũ trụ như Luật cân bằng, Luật biến đổi năng lượng… Biết được điều này sẽ giúp chúng ta sống cân bằng và ổn thỏa hơn trong đời sống cá nhân cũng như trong các mối quan hệ.

Một lần, trong một phiên coach cho khách hàng của mình, tình cờ cô ấy nhắc đến việc cô ấy từng áp dụng Luật hấp dẫn để cải thiện mối quan hệ. Cô ấy đã vẽ ra hình ảnh một gia đình hạnh phúc và hằng ngày cô đưa mình vào trạng thái như thể gia đình cô đã hạnh phúc rồi; cụ thể, chồng cô là một người chồng cực kỳ lý tưởng – biết kiên nhẫn lắng nghe những lúc cô cần trút xả những điều khó ở, anh tế nhị và nhạy bén trước những nhu cầu của cô, anh thường nhường nhịn, đón nhận và thấu hiểu cô… Khi hình dung ra những hình ảnh ấy, cô ấy ổn thỏa, dễ chịu và hạnh phúc; rồi cô mang cảm xúc ấy vào mối quan hệ, nên cô dễ cười, dễ chia sẻ, dễ tích cực hơn… Khi ấy, cô thấy chồng mình cũng có những biến chuyển tích cực, anh trở nên biết lắng nghe, nhẹ nhàng, ân cần và yêu thương cô nhiều hơn… Nhưng bên cạnh những kết quả tốt đẹp đó, cô nhận ra rằng mình ngày càng có thêm nhiều hơn nữa những khát khao, mong cầu nơi chồng mình. Cô ngày càng thấy muốn kiểm soát anh hơn, không muốn rời xa anh nửa bước, không muốn anh san sẻ thời gian và sự quan tâm cho bất cứ ai – dẫu đó là ba mẹ, anh chị em ruột hay bạn bè thân thiết của gia đình. Cô chia sẻ rằng, dù cô thấy hạnh phúc vì mình đạt được mục tiêu mà từ đầu đã đặt ra; nhưng rồi song song đó là cảm giác lo lắng, bất an, mong cầu, lệ thuộc, sở hữu, ích kỷ… cũng dần lớn lên “như thổi”.

Bạn có biết tại sao vậy không? Đó là bởi vì chúng ta chưa nhận thức rõ về nguồn gốc ý định nơi mình. Và không khó để chúng ta biết được ý khởi hay khởi nguồn của ý định nếu chúng ta ý thức được việc quay vào trong lắng nghe chính mình. Chúng ta tưởng rằng, những ý định đó là tốt lành, tuyệt đẹp bởi nó được gọi bằng những cái tên tích cực: yêu thương, nâng đỡ, chia sẻ, cảm thông, lắng nghe, thấu hiểu, đồng cảm, đón nhận… nhưng kỳ thực, nó xuất phát từ sự thiếu đủ đầy của chúng ta. Nên khi Luật hấp dẫn vận hành, ta hút cả những biểu hiện tốt đẹp và tích cực của điều mình khao khát, mong muốn; đồng thời ta hút vào mình cả những điều tiêu cực ẩn chìm trong gốc rễ của ý định. Vậy thì giải pháp nào cho chúng ta?

Chúng ta vẫn đang tồn tại trong thế giới vật chất này, hiện diện trong thân xác hữu hình này, nên chúng ta vẫn chịu những chi phối nhất định của thế giới vật chất. Một trong những điều đó là tâm trí ta luôn khởi lên những ý định, mong muốn, khát khao… từ bản ngã của thân xác này. Hơn thế nữa, mỗi chúng ta đều được Tạo hóa trao cho một đặc ân đó là tự do ý chí để lựa chọn cách mà chúng ta trải nghiệm cuộc sống. Thế nên, chúng ta luôn có trong mình những khao khát, ước mơ, hoài bão… điều đó không có gì xấu cả. Nhưng điều quan trọng là đừng để mình bị dính mắc vào đó. Điều này thật không dễ, nhưng hãy nhìn lại cách mà vũ trụ này được tạo thành để bạn thật sự biết rằng mình có “thân thế”, có “gốc gác” không phải “dạng vừa” đâu.

Vũ trụ này được tạo thành từ một ý định khởi nguồn của God, đó là muốn trao ban và chia sẻ quyền năng và tình yêu thương. Nên Người đã tạo nên con người và mời gọi con người thông phần vào sự sư dật, đủ đầy và thịnh vượng; cũng như mời gọi con người chung tay sáng tạo vũ trụ và sự sống thông qua những trải nghiệm và dấn thân trong đời. Thế nên, khi được sinh ra trong cuộc đời này, nơi mỗi người đều được “cài đặt” sẵn một ý định nguyên thủy tốt lành thông qua những hoài bão và khát khao luôn thúc giục trong ta. Nhưng sự sai lầm và lạc lối của chúng ta là bắt đầu bị dính mắc vào điều mình khao khát nên không thật sự đưa mình vào trải nghiệm và dấn thân trong bình an, tin tưởng mà luôn trong sợ hãi, lo lắng. Chính những cảm xúc tiêu cực dẫn chúng ta đến một cái đích lạc xa khỏi ý định tốt lành thuở ban đầu.

Vậy nên bất cứ khi nào trong ta khởi lên một ý định mà tâm chúng ta bị giao động, nỗi sợ dấy lên, rồi sự ích kỷ xuất hiện, mong muốn sở hữu hay sự lệ thuộc chỗi dậy thì hãy quay về kết nối với bản thể thiêng liêng của mình. Lúc đó, sự rung động của những khao khát sẽ được điều chỉnh trở về sự thuần khiết bởi ta kết nối được với tâm chân thật của mình. Hãy tin rằng, tâm chân thật luôn dẫn dắt chúng ta đi theo sự khôn ngoan và tỉnh thức. Khi kết nối với tâm chân thật, chúng ta tự động đi theo dòng chảy không chỉ của Luật hấp dẫn và còn thuận theo mọi quy luật khác của vũ trụ. Như thế, thì dù bạn ước ao hay khát khao điều gì thì tất cả đều nằm trong ý định nguyên thủy tốt lành. Chính ý định đó sẽ mang lại cho bạn năng lượng và tần số rung động phù hợp để đưa đời bạn vào vùng thịnh vượng và đủ đầy. Thế nên, việc chính yếu của bạn sau đó là phó thác và đắm mình trong vùng dư dật đó chứ không phải bằng nỗ lực đi tìm ở bất cứ mối quan hệ nào.

Và điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ là khi vận dụng Luật hấp dẫn, chúng ta hãy đặt nó trong tương quan với các quy luật khác của Vũ trụ để chúng ta luôn ở trong trạng thái vẹn toàn và cân bằng. Tuy nhiên, nếu chúng ta chưa có cái nhìn toàn vẹn, hoặc chưa nắm hết các quy luật của Vũ trụ thì cũng không sao, chỉ cần chúng ta đừng quên rằng trong mình có hạt giống luôn biết quay về bản thể cao cả của mình, mà tôi hay gọi “quay đầu là bờ”, thì chúng ta luôn có thể bước vào vùng dư dật, bình an và thịnh vượng rồi.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

“BỎ” MÌNH VÀO…MỘT GIỎ HAY NHIỀU GIỎ MỐI QUAN HỆ?

Có những lúc tôi tự hỏi, điều gì cứ níu giữ, ngán chân, cản trở mà chúng ta mãi vẫn cứ loay hoay, trắc trở, trầy trật, vấp ngã trên con đường chạm tới hạnh phúc mà mình vẫn khát khao? Chẳng phải từng giây từng phút trong đời, không lúc nào mà ta thôi nghĩ, thôi cố gắng, thôi tìm cách để được hạnh phúc? Nhưng rồi, hầu như phần lớn ngày sống của chúng ta lại chìm trong căng thẳng, lo lắng, mệt mỏi, giận hờn, bực bội, tức tối, ganh ghét, chán nản, buồn đau, thất vọng, hoài nghi… Và chợt tôi nhận ra, tất cả những thứ tệ hại đó đều đến từ các mối quan hệ quanh ta. Ồ, hóa ra, nếu có một thứ gì cần “buông bỏ” để hạnh phúc thì có lẽ đó là các MỐI QUAN HỆ? Tôi ngẫm lại, đúng là đời ta mỏi mệt bởi ta dính mắc vào quá nhiều mối quan hệ như bố mẹ, anh em, con cái, vợ chồng, bạn bè, đối tác…; thậm chí là một người xa lạ ta gặp thoáng qua trên đường cũng có thể làm chúng ta phiền lòng được. Chẳng lẽ dẹp hết mọi mối quan hệ qua một bên cho yên thân? Nút thắt của vấn đề này nằm ở đâu?

Tôi có một anh bạn cũng thân thân, thỉnh thoảng gặp nhau tán dóc về cuộc đời. Anh ấy bảo rằng: “Q. đừng ảo tưởng sức mạnh của mình. Q. đừng tưởng Q. có thể chu toàn được hết tất cả các mối quan hệ. Không có Q. thì mọi người vẫn tự xử lý được vấn đề của họ. Hãy biết bản thân mình cần gì, nội lực đến đâu. Như anh đây, anh biết khả năng của mình có hạn, nên anh chỉ tập trung tốt nhất vào một mối quan hệ mà thôi…” Vậy thì câu hỏi đặt ra là: chúng ta cần cố gắng để chu toàn trách nhiệm, bổn phận, sự quan tâm, lo lắng… cho tất cả các mối quan hệ xung quanh mình, hay dồn hết tất cả sức lực vào một hay một vài mối quan hệ quan trọng nhất?

Chúng ta thử hình dung khi mình “lăn xả” vào nhiều mối quan hệ thì cuộc sống của mình sẽ ra sao. Khi con ốm, mình sẽ mất ăn mất ngủ và lo đến phát sốt. Khi vợ buồn rầu, mình sẽ nhấp nhổm lo âu. Khi bố hay mẹ không khỏe không vui, mình sẽ cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Khi đứa bạn thân thất bại, mình buồn bã mất ăn mất ngủ cùng nó. Khi đồng nghiệp lo lắng, mình cũng bồn chồn. Khi nhìn thấy người ăn xin bên đường tội nghiệp, mình nuốt không trôi miếng cơm đang nhai trong miệng… Và ít hay nhiều thì mình cũng tìm cách để tham gia vào giải quyết vấn đề. Tôi biết nhiều người mang một trái tim “đa sầu đa cảm” và rất “bao đồng” như thế, và cuộc sống của họ bị bao vây bởi hàng núi những cảm xúc và vấn đề từ những mối quan hệ của họ. Thử hỏi, cứ liên tục như thế thì có mệt không? Còn nếu mình dồn sức vào một mối quan hệ, chắc chắn lâu lâu mình mới phải đối diện với một bất ổn của người đó; vậy thì liệu có khỏe hơn không? Rốt cuộc thì chúng ta nên ôm đồm nhiều mối quan hệ, hay chỉ tập trung vào một mối quan hệ thì sẽ ổn hơn?

Theo tôi thì cả hai cách đó đều bất ổn nếu chúng ta bị dính mắc vào mối quan hệ – bất kể là một hay nhiều. Khi chúng ta còn bất an, trăn trở, nặng lòng, sầu khổ… vì “yêu thương” những người xung quanh mình; hoặc sợ mang vác gánh nặng phải lo lắng cho nhiều người mà chỉ muốn “trốn” vào một người… thì đó đều là biểu hiện bên trong mình còn nhiều bất ổn. Bạn có nhìn ra là có khi chúng ta lăn xả vào vấn đề của người khác là để trốn chạy việc đối diện với bên trong của chính mình? Hay gắn chặt mình vào một mối quan hệ duy nhất nhưng thật sâu cũng là để chúng ta tìm kiếm sự chia sẻ, nâng đỡ, ghi nhận, thỏa mãn, an toàn… cho cái tôi thiếu thốn, cô đơn, đầy nỗi sợ của mình? Chẳng cách nào tốt hơn, vì dù thế nào thì cũng xuất phát từ việc chúng ta không thể hạnh phúc tự thân nên chúng ta tìm kiếm sự khỏa lấp trong mối quan hệ với người khác.

Thế nên, gốc rễ vẫn là đi vào bên trong mình để chữa lành những lộn xộn, rối rắm, tổn thương của mình. Chính khi bạn thật sự ổn thỏa và bình an từ bên trong, thì việc bạn đi sâu vào một mối quan hệ hay mở rộng ra nhiều mối quan hệ không còn là vấn đề nữa. Bởi khi bạn tràn đầy bên trong thì gặp ai bạn cũng có thể lan tỏa ra được; và khi bên trong bạn ổn thỏa thì dẫu đối diện với bất cứ vấn đề gì nơi mối quan hệ, bạn cũng bình an. Khi ấy, lựa chọn nào là thuộc về tự do ý chí của bạn, chẳng còn đúng hay sai, chỉ là phù hợp với tâm thức của bạn vào thời điểm đó, giai đoạn đó. Thế nên, hãy luôn lắng nghe cảm xúc của mình trong sự kết nối với con người sâu thẳm bên trong chính mình; hãy cảm nhận trường năng lượng của mình lan tỏa đến đâu thì hãy mở lòng ra đến đó và đi vào kết nối thật sâu, đừng lăn tăn về số lượng nữa!

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

TÌNH YÊU ĐÂU THỂ LÀ MỘT CHIẾC CHĂN QUÁ HẸP!

Có những ngày tôi lại đi cà phê một mình, muốn lân la bước chân ở góc phố nào đó để ngắm nghía cách người ta yêu. Hôm đấy, tôi trộm nhìn một người đàn ông đang trao những gì ngọt ngào nhất cho vợ mình. Anh ta nâng niu, anh ta chăm chút, anh ta lúc thì hân hoan lúc thì xót xa vỡ òa theo những dòng tâm tư của cô vợ. Tôi thấy cảnh tượng ấy thực sự đẹp. Tôi mừng thầm cho cô gái, quả là có phúc khi tìm được một người đàn ông thấu hiểu mình đến vậy. Chợt ngay lúc đó, cô nhân viên mang thức uống đến, bất cẩn làm văng nước lên áo người đàn ông ấy. Anh ta như biến thành người khác. Anh ta trâng tráo ánh mắt nảy lửa về phía cô nhân viên đang trong bộ dạng luống cuống đáng thương. Và bắt đầu mắng nhiếc, quát tháo, miệt thị.

Trong hụt hẫng, tôi hít lấy một hơi thở và suy nghĩ thật lâu. Thử hỏi một người đàn ông với điệu bộ và cách hành xử như vậy có thực sự ấm áp như tôi tưởng? Thử hỏi anh ta có đang dành tình yêu đích thực cho cô vợ, hay đó chỉ là một chiêu trò lấy lòng, đổi chác; là si mê nhất thời, là cảm xúc vô thường. Dù là gì đi nữa, tôi không nghĩ một người biết yêu vợ mình lại không biết yêu thương và tử tế với những người khác. Tôi không nghĩ một người có tình yêu đích thực với đối tượng này, lại ghét bỏ đối tượng khác. Liệu rằng khi cảm xúc hạ nhiệt hay bỗng một ngày cô vợ rời bỏ anh ta, thì người đàn ông đó có đối xử với vợ mình như trước kia không hay sẽ giống cách ứng xử với cô nhân viên phục vụ trên?
Khi trong lòng ta đã có hạt giống của yêu thương và tỉnh thức, tự khắc ta sẽ trao gửi tình yêu trong mọi việc ta làm, mọi thứ ta thấy, mọi nơi ta đến, một cách hoàn toàn không-phân-biệt. Đó là cách yêu mà thiên nhiên luôn chia sẻ cho chúng ta biết. Đó là cách yêu của đất mẹ, luôn nâng niu mọi bàn chân mà không cần biết đó là ai, trông như thế nào, từ đâu đến; luôn đón nhận mọi thứ bất kể là rác rưởi, hay những thứ “không mấy thơm tho”… và trả lại cho ta bao nhiêu là thức ngon quả ngọt. Rộng lớn hơn nữa, đó là cách yêu của vũ trụ, luôn bao dung và ôm lấy chúng ta dù ta có đúng hay sai đến đâu đi nữa. Đã là tình yêu thì làm gì có phân biệt, có so đo, có tiêu chuẩn này nọ.

Tôi thấy nhiều người ước rằng, ước gì anh ấy có thể yêu tôi và gạt hết tất cả các cô gái trên thế gian này. Ước gì cô ấy sẽ làm ngơ với mọi đàn ông trên đời ngoài tôi. Đây là một diễn biến khác của cách yêu như người đàn ông trong câu chuyện trên. Vấn đề không chỉ từ người cho đi, mà ngay cả người đón nhận đều lầm tưởng rằng đó là tình yêu và ước ao có nhau như thế. Có lẽ, chúng ta khao khát sự thủy chung, nhưng chúng ta đã để cái tôi hẹp hòi kéo đi quá đà, thành ra đó là một kiểu chiếm đoạt.

Hình ảnh người đàn ông trong câu chuyện trên có bóng hình của tôi quá khứ. Và tôi cũng từng có những ước mong ích kỷ về tình yêu. Khi bước ra ngoài quan sát và lắng nghe nhiều hơn, tôi mới bắt đầu nhận ra những cách yêu đầy lỗi của mình. Khi tôi biết yêu thương, đồng cảm, thấu hiểu, lắng nghe và kết nối được với tất cả mọi người phụ nữ, tôi mới thực sự hiểu và yêu vợ mình đúng nghĩa là vô điều kiện.

Nên mượn ý của nhà văn Nam Cao, tôi có thể diễn tả rằng, tình yêu đâu thể là chiếc chăn quá hẹp, người này co thì người kia bị hở. Mong cho người đàn ông ấy sẽ nới rộng hơn chiếc chăn của mình.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

HÔN NHÂN KHÔNG CÓ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC = “MẠI DÂM TRÁ HÌNH”

CƯỚI CHO XONG, ĐỜI TA CŨNG XONG!

Hay HÔN NHÂN KHÔNG CÓ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC = “MẠI DÂM TRÁ HÌNH”

Có một thứ không thể giấu được, đó là ái tình. Có một điều không bao giờ cấm cản được, đó là mưu cầu hạnh phúc. Và hôn nhân xuất hiện như một “phát minh” để kết nối hai điều kể trên lại với nhau, và hành trình đó có thể mở ra cánh cửa, đưa ta đi đến nhiều chiều kích sâu xa và tuyệt đẹp.

Vì thế, mối quan hệ đến từ hôn nhân có thể nói là mối quan hệ tự do nhất, hạnh phúc nhất, sâu đậm nhất so với mọi mối quan hệ khác vì nó có cả ái tình, tình yêu, và quyền chọn lựa (tự nguyện tuyệt đối) đến từ hai phía. Nếu hôn nhân đem tới những điều ngược lại với mục đích ban đầu của nó, tức là chúng ta đã sai ở đâu đó ngay từ trước. Sai ở đây có thể là chúng ta chỉ có ái tình mà không có tình yêu đích thực (như ta nghĩ), hoặc không có tự nguyện tuyệt đối, hoặc không có cả hai điều trên. Khi có được tình yêu đích thực và sự tự nguyện tuyệt đối, chúng ta sẽ chia sẻ những gì sâu kín nhất, thiêng liêng nhất cả về thể xác lẫn linh hồn. Ta đi đến độ thật nhất, không một chút che đậy; ta trần truồng, ta nguyên thuỷ nhất với nhau, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Chính sự kết nối kỳ lạ này đã đưa đến một sự hòa quyện, hợp nhất trọn vẹn như một nhất thể trong những khoái cảm vượt thoát. Sức mạnh của nó có thể vượt ngoài sức tưởng tượng của con người, sức mạnh này có thể đưa hai bản thể đi đến kỳ cùng những vĩ tầng thông sâu của tâm thức, rơi vào vùng dày đặc hạnh phúc và thăng hoa đến cực độ. Chính vì thế mà mối quan hệ phu thê có thể hơn hẳn bất kỳ dạng thức kết nối nào khác giữa người với người.

Nhưng đương thời, có nhiều người cảm thấy không cần đến hôn nhân và cho rằng việc kết hôn hay cưới xin là chuyện rườm rà, mất tự do, không cần thiết. Chúng ta không biết rằng, hôn nhân ý nghĩa lắm, mọi tình yêu đều cần được công khai để tỏa sáng, trước sự chứng kiến, công nhận và chúc phúc của cộng đồng, của đất trời. Thực ra, ngoài hiện thực tất yếu rằng yêu thì cưới, hôn nhân còn mang ý nghĩa về mặt xã hội. Hôn nhân tạo lập nên một gia đình, là tế bào của xã hội. Và mỗi đứa trẻ cũng cần được và nên được tạo ra và lớn lên trong tình yêu đích thực. Dẫu rằng, ở một góc độ nào đó, chúng ta thấy dường như hôn nhân bị can thiệp, đánh giá, phán xét, gò bó… theo những quy chuẩn của xã hội, thể chế chính trị, nhưng rồi, khi thật sự giữa 2 người có tình yêu đích thực, họ sẽ bước vào hôn nhân với một tâm thế tự do, hạnh phúc và sống cuộc đời của chính họ.

Bàn qua về hôn nhân với tình yêu đích thực để chúng ta dành một chút thời gian nghiệm về những cuộc hôn nhân thiếu vắng tình yêu đích thực. Trong thế giới của chúng ta có không ít những cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, hoặc người ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Tình yêu ở đây đương nhiên tôi muốn nói về tình yêu đích thực. Nhiều cuộc hôn nhân chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa người nam và người nữ đến với nhau vì nhu cầu thân xác, hay nỗi khổ tâm, sự sắp đặt, sợ cô đơn hay đơn giản là muốn cùng nuôi một đứa trẻ… Hôn nhân không tình yêu còn có thể là tình yêu đã mất nhưng cuộc hôn nhân vẫn kéo dài. Tất cả những cuộc hôn nhân này đều rất nguy hiểm.

Thứ nhất, nó huỷ hoại bạn. Làm bất cứ việc gì bạn không thích, đã là một sự ngược đãi rồi, sống cả đời với người mình không yêu, thì đúng là một tấn bi kịch. Tâm hồn bạn bị gặm nhấm từng ngày. Những tổn thương, cãi vã, chịu đựng,… làm bạn kiệt sức. Sức khỏe, tâm trí, sinh khí,… của bạn đều bị hao tổn. Cũng rất có thể bạn không bi đát đến nông nổi đó, nhưng bạn lại rơi vào trạng thái lửng lơ, không buồn cũng không vui, không thấy khổ đau nhưng cũng chẳng cảm nhận được hạnh phúc. Bạn không hề ổn chút nào.

Thứ hai, bạn không được sống với con người vốn có. Những vai diễn đưa bạn đi xa cuộc đời mình, tâm chân thật của mình. Bạn và bạn đời sẽ liên tục vào vai ông bố bà mẹ của năm, người vợ người chồng của năm, để con xem, cả thế giới xem. Rồi cả bạn, cả người ấy đều mệt mỏi nhưng vẫn chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào của gia đình, ngôi nhà vẫn lạnh ngắt.

Thứ ba, thật sai lầm vì bạn nghĩ những gì bạn đang cắn răng chịu đựng là vì con. Con của bạn có thực sự hạnh phúc không khi tất cả những gì chúng chứng kiến chỉ là màn kịch, sau những lớp mặt nạ đó cha mẹ chúng đang khổ đau. Hạnh phúc không khi đứa trẻ ấy liên tục bị lừa dối? Sau này, lớn lên khi nhận thức được tất cả mọi thứ, khi đối diện với sự thật, liệu chúng có còn tin vào cha mẹ và còn tin vào tình yêu. Đứa trẻ ấy thực sự đáng thương.

Cuối cùng, cuộc hôn nhân không tình yêu đã cướp đi cơ hội hạnh phúc của tất cả. Bạn có yêu bản thân không, có yêu cuộc đời này không? Rốt cuộc tại sao bạn lại giam mình, giam người trong ngục tù được gọi tên là hôn nhân? Chúng ta phải dám nhìn nhận những điều này để chúng ta có trách nhiệm với chính mình cũng như với những người khác khi quyết định bước vào hôn nhân, hoặc để điều chỉnh lại cho mình một tâm thế đúng đắn trong cuộc hôn nhân của mình.

Thật vậy, nếu bạn cần được đáp ứng các nhu cầu như lắng nghe, chia sẻ, đồng hành, trải nghiệm, thấu hiểu, đồng tu… thì một mối quan hệ nào đó đủ sâu sắc cũng có thể giúp bạn đáp ứng được, đâu cần phải bước vào hôn nhân. Và nếu hiểu tình yêu theo cách đúng nhất thì tình yêu trong hôn nhân cũng giống như các tình yêu khác, sao phải bước vào hôn nhân? Nhưng hôn nhân thật sự khác biệt ở chỗ mối quan hệ này được công nhận trong chuyện quan hệ tình dục, và ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân cũng mang một màu sắc hoàn toàn khác biệt như đã nói ở trên, và nó đưa chúng ta chạm đến sự thức tỉnh tâm linh thật sự. Thế nên, nếu trong hôn nhân mà không có tình yêu đích thực, tôi nghĩ có thể ví như “mại dâm trá hình”. Nếu mại dâm là “ăn bánh trả tiền”, thì hôn nhân không có tình yêu đích thực cũng phải trả – nhưng trả bằng cách đáp ứng cho nhau những nhu cầu khác. Có những người che giấu cuộc hôn nhân không tình yêu của mình thông qua lý do: hôn nhân là để sinh con đẻ cái và duy trì nòi giống. Tôi tự hỏi rằng, khi đã sinh con rồi, đã có người nối dõi rồi, thì rốt cuộc mối quan hệ ấy trở thành gì, chẳng phải cũng lại rơi vào cái gọi là “mua bán mại dâm trá hình” sao?

Vì vậy, xét cho cùng, nền tảng của hôn nhân nhất định phải có tình yêu đích thực. Tình yêu ấy sẽ làm cho mọi mục đích khác của hôn nhân trở nên đúng đắn, tuyệt đẹp và “khớp” được với ý nghĩa và ý định ngay từ thuở ban đầu của God khi tạo dựng nên vũ trụ này.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

10 NỀN TẢNG NIỀM TIN…CẦN CÓ VỀ MỘT MỐI QUAN HỆ

Khi từ bỏ cuộc sống độc thân, bất cứ ai trên thế gian này cũng mong và tin rằng lựa chọn kết hôn là một lựa chọn đáng giá. Chúng ta có biết bao nhiêu là mơ mộng khi bước vào hôn nhân, và sau đó có biết bao nhiêu là hụt hẫng khi mọi thứ bắt đầu rạn nứt. Có lẽ vì thế mà ta nghe thấy rất nhiều lời nguyền rủa hôn nhân, thậm chí còn ví von nó như một loại ngục tù. Tại sao hôn nhân thất bại?

Hầu như chúng ta chỉ đơn thuần kết hôn mà không có hiểu biết đúng và đủ về hôn nhân, thậm chí chúng ta ngay từ đầu đã lạc lối trên con đường đi tìm tình yêu đích thực – gốc rễ của hôn nhân. Đa phần, nhiều cặp vợ chồng còn đang vụng về, lóng ngóng trong sự kết nối đặc biệt này. Chúng ta thực sự lúng túng và hầu như không có sự chuẩn bị. Khi thất bại trong chuẩn bị, cũng chính là chuẩn bị cho thất bại. Đầu tiên, ta cần dọn mình, cần cải tổ hệ thống niềm tin.

Chọn lựa niềm tin, cũng quan trọng không kém việc lựa chọn cưới ai. Chọn lựa niềm tin, giống như việc chọn lựa nguyên liệu chính cho một món ăn. Một nguyên liệu sai sẽ không thể cho ra món ăn đúng. Nếu ta sai từ niềm tin, thì mọi chuyện có “đúng cũng thành sai”.

Vậy nên, thứ ta cần có đầu tiên là có một hệ thống niềm tin đúng. Sau đây là 10 nền tảng niềm tin mà một mối quan hệ cần có:

  1. “Mình với ta tuy một mà hai”
    Dù là trọn đời bên nhau, dù là chung chăn sẻ gối, chúng ta vẫn là hai thực thể riêng biệt. Ta có tiến trình riêng, người cũng có tiến trình riêng. Việc chịu trách nhiệm cho cuộc đời ai đó, thay ai đó hạnh phúc, thay ai đó tu tập… là điều bất khả dĩ. Chỉ có ta mới là chính ta, chỉ có ta mới có thể lo cho đời ta và chỉ có người mới có thể sống cuộc đời của chính họ. Không ai ăn hộ, ngủ hộ, tu hộ, sống hộ cho cuộc đời của ai cả. Triết lý “Ai ăn người ấy no, ai tu người ấy chứng” là luôn đúng. Vậy nên ta không nên và không thể phó thác cho nhau, bắt ép lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau.
  2. Chúng ta không giống nhau xuất phát điểm
    Chúng ta hôm nay là sự nối dài của quá khứ. Chính cái nhân của quá khứ đã tạo nên cái quả hiện tại và diễn tiến trong tương lai. Ngày ngày chúng ta vẫn đang tiếp nối những nhân duyên chưa trọn của mình. Mỗi người luôn có những nhân duyên, trải nghiệm, ký ức, vết sẹo… khác nhau đang chi phối cuộc đời họ. Do đó, cách cảm cách nghĩ, cách biểu hiện, cách hành xử của họ luôn đáng để hiểu và thương. Bạn cần đặt tâm mình vào tâm của đối phương, hãy là một với họ. Khi chỉ đứng ngoài và phán xét, chúng ta nào có thể hiểu hết họ đang chịu đựng những gì, đang đấu tranh với cái gì, đang vật vã như thế nào.
  3. Ai cũng có vết thương và vết thương của ai cũng khác
    Ai cũng từng bị tổn thương, tổn thương sâu sắc, dai dẳng từ thời thơ ấu, thậm chí còn xa hơn, từ tiền kiếp. Những vết thương đó chưa được chữa lành và nó vẫn “nằm lì” trong tâm thức. Nó âm ỉ, nhức nhối, nó tạo nên ta ở hiện tại. Trong giao tiếp, kết nối với nhau, chúng ta vẫn bị những tổn thương này thâu tóm. Cho nên, chúng ta cần chú ý theo dõi và nhận diện những vết thương, sau đó hãy tự chăm sóc, chữa lành chúng. Đồng thời, ta cũng hãy thương cho những thương tổn mà người bạn đời đang mang và bao dung nếu họ vô tình “giận cá chém thớt”. Bởi họ cũng đang rất đau, họ không cố ý và họ đang rất nỗ lực để thoát khỏi chúng, chỉ là họ chưa làm được mà thôi.
  4. Mọi sự tồn tại đều có lý
    “Bất cứ điều gì xảy ra, chính là điều nên xảy ra”. Cái cây cần là cái cây, ngọn núi cần là ngọn núi. Nếu cây không phải là cây, núi không phải là núi, thì chúng ta sẽ gặp nguy. Tương tự, chúng ta hãy là chính mình. Ta cần đón nhận tuyệt đối chính ta và người bạn đời. Không kháng cự, không cưỡng cầu chỉnh sửa, không dính mắc. Mọi đau khổ và thiếu tỉnh thức đều bắt đầu từ việc từ chối, bác bỏ chính mình, thực tại, người khác. Tình yêu đích thực là tình yêu vô điều kiện. Ta yêu đích thực là khi ta yêu đối phương như họ vốn là. Ta cần tự bước đi trên hành trình của mình và để nửa kia tự bước đi trên hành trình của họ trong sự tôn trọng, hỗ trợ, nâng đỡ, bằng tình thương và tự do.
  5. Khi bạn đời không dễ thương, họ càng cần ta thương
    Khi nửa kia không dễ thương với mình hay với cuộc đời, thì tức là họ đang thiếu hụt tình thương. Đời sống vô thường, cảm xúc cũng vô thường. Đôi khi, ở khúc quanh, ngã rẽ nào đó trong đời, họ rơi vào bức bối, ngột ngạt, chán ngán. Họ đang bất ổn, nên không thể an bình, tỉnh thức trong cách hành xử. Những lúc họ đang rất tệ như vậy có nghĩa là họ cần ta bên cạnh, cần ta hiểu cho cái khổ của họ và giúp đỡ họ. Họ thực sự rất đáng thương hơn đáng trách và hơn bao giờ hết, họ đang rất yếu đuối, rất cần bạn bao dung, ôm ấp và chở che.
  6. Mọi dở hay đều đến từ sự dính mắc
    Chúng ta đều là những bản thể vô hạn, chúng ta rộng lớn hơn những gì được thấy bằng mắt. Mỗi bản thể đều có bi – trí – dũng, đều có hạt giống của tỉnh thức, đều có một tâm chân thật. Nhưng đa phần ta bị dính mắc vào những hình tướng bên ngoài, mà chưa kịp đi sâu vào bên trong để thấy cái cốt lõi, bản chất và sự thật. Khi tập trung vào điều gì, chúng ta chỉ có thể thấy điều đó. Khi vô tình để mắt đến những cái chưa hay, những điểm khuyết, những điều tiêu cực, thì chúng ta đang vô tình làm cho những cái xấu, cái dở tăng trưởng. Không có gì có thể sáng sủa nổi nếu ta cứ nhìn chúng qua một mắt kính tối đen.
  7. Sự sống luôn lớn lên mỗi ngày
    Điều hấp dẫn nhất trong cuộc sống này chính là sự phát triển. Chúng ta luôn lớn lên mỗi ngày. Chính vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, hãy tin vào sự phát triển, dù khó khăn đến đâu chăng nữa, cũng hãy tìm thấy sự tốt đẹp ở mình và ở người. Chúng ta là những ngôi sao và sẽ tỏa sáng, chúng ta là những hạt giống tốt đẹp và sẽ nở hoa kết trái. Và người bạn đời của ta là một báu vật.
  8. Hãy chân thật như ta vốn có
    Khi chúng ta dần biết trở về để tiếp xúc, đối diện và kết nối với tâm chân thật của mình, chúng ta mới có thể gọi mời tâm chân thật của nửa kia. Lúc đó cả hai sẽ thực sự hiện diện trọn vẹn, đầy đủ và thuần khiết. Khi tâm chân thật hiển lộ, mọi vấn đề tự được chuyển hoá, tự tan biến. Nếu ta càng thể hiện, càng bấu víu, càng nương theo cái tôi giả tạo của mình thì xung đột, mâu thuẫn sẽ càng leo thang. Bởi những chấp ngã sẽ chẳng bao giờ cho ta bình an và tỉnh thức. Buông bỏ mới là bậc đại trí. Buông bỏ để tìm thấy sự chân thành, dễ thương nơi mình và nơi người.
  9. Muốn giúp người hãy giúp mình
    Tất cả chúng ta đều nằm lòng rằng, ta không thể cho người khác bất cứ thứ gì nếu ta không có nó. Ta muốn cho, trước hết, ta phải có. Ta muốn giúp người, trước hết, ta phải giúp mình. Bằng không, mọi sự giúp đỡ, định hướng của ta đều làm hỏng cuộc đời người khác. Khi chúng ta còn đầy rẫy những niềm tin sai lầm, đầy rẫy những vô minh, sân hận thì làm sao có thể giúp người kia và đừng nên giúp người kia. Trước khi đưa tay để giúp ai đó, hãy chắc chắn rằng mình đã đủ đầy, đã tỉnh thức, đã vững chãi với ba gốc rễ bi – trí – dũng trong từng khoảnh khắc.
  10. Bạn đời là bạn đồng tu
    Hành trình hôn nhân cũng chính là hành trình tu tập. Người bạn đời cũng chính là người bạn đồng tu. Hai bản thể xa lạ đến với nhau trong sự hợp nhất để cùng nhau hoàn thiện, trưởng thành về tâm linh và có được hạnh phúc đích thực. Nhưng nếu mối quan hệ không giúp cho cả hai tốt lên, mà chỉ toàn làm cho nhau tồi tệ hơn, sa ngã hơn, đau khổ hơn thì hãy hoan hỉ buông nhau ra. Hãy tạm thời buông để mỗi người tự trở về chữa lành chính mình. Khi đủ sẵn sàng, cả hai có thể quay lại và tiếp tục đồng lòng đồng hành cùng nhau trên một chặng đường mới, một chặng đường để đến hạnh phúc chứ không phải bất hạnh.

Xây dựng niềm tin mới không phải là ngày một ngày hai là ta có ngay, hơn nữa, những niềm tin cũ thì ăn sâu mà niềm tin mới thì đối chọi và trở nên khó tiếp nhận. Để có một đời sống hôn nhân viên mãn và một thân – tâm tỉnh thức, ta cần ngồi lại cùng người bạn đời với tâm chân thật, cùng tháo gỡ những dính mắc đối với hệ thống niềm tin sai lạc, để bắt tay kiến tạo một niềm tin mới và thực tập nó từng giây từng phút. Điều này là không dễ, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể làm được, nếu ta dám sửa đổi, dám bắt đầu. Ai cũng xứng đáng và ai cũng có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Đừng bao giờ nghĩ mình không thể!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

NHẬN THỨC VÀ NIỀM TIN “ĐÚNG ĐẮN” VỀ MỐI QUAN HỆ VỢ CHỒNG

Bạn có thấy rằng, chúng ta không thể lý giải được nhiều thứ trong đời? Chẳng hạn như vì sao chúng ta kết nối được với người này nhưng không thể kết nối được với người kia; hay chúng ta không thể lý giải tại sao việc này lại đến với ta, thậm chí tại sao lại vào thời điểm đó…

Có những lựa chọn chúng ta đưa ra, tưởng chừng là do chính chúng ta quyết định như thế. Nhưng sự thật là trên một bình diện rộng hay ở một góc độ nào đó, chúng ta không thực sự quyết định ai sẽ là cha mẹ, vợ/chồng, con cái, anh chị em, bạn bè… của ta, bạn có thấy vậy không? Rồi chúng ta cũng không thực sự quyết định những gì sẽ xảy ra với cuộc đời mình, ta sẽ gặp ai, chuyện gì sẽ đến… Mọi sự dường như diễn biến theo một cách “vô tình” nào đó, nhưng kỳ thực, đó là sự tác hợp rất “hữu ý” của Thiên – Địa – Nhân, của Vũ trụ, mà ta gọi là nhân duyên. Nhân là yếu tố chính để tạo nên sự sinh khởi. Duyên là “điều kiện môi trường” làm cho nhân được sinh khởi. “Cái này có, nên cái kia có, cái này không có, nên cái kia không có.”

Thế nên, mọi sự gặp gỡ dẫu cứ như tình cờ thì hẳn đều trong một sự “sắp đặt”, mà nói vui thì mọi gặp gỡ dẫu lâu dài hay lướt qua cũng là “định mệnh” và mọi mối quan hệ đều do duyên mà thành. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, tức có duyên ngàn dặm xa vẫn gặp. Chúng ta đến với nhau vì những nhân duyên nhất định, dù muốn hay không thì chúng ta đã đang có mặt trong đó. Và nếu mối nhân duyên của ta chưa trọn vẹn ở cuộc đời này, nó sẽ tiếp nối rất lâu dài cùng chúng ta trong cuộc đời khác. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau giải quyết tiếp thông qua một mối quan hệ ở dạng khác, có thể là quan hệ vợ chồng, cha mẹ – con cái, bạn bè, anh chị em, sếp – nhân viên… Chúng ta cần một chuỗi những cuộc đời như thế để giải quyết cho trọn mọi vay trả trả vay. Điều này giống như cách chúng ta vẫn sẽ phải gặp lại bài học cuộc đời nào đó cho đến khi ta thực sự học cho xong, cho trọn.

Chính vì những “mắc kẹt” trong các mối quan hệ mà nhân thế có luân hồi để các nhân duyên ấy được chuyển hoá, để chúng ta dọn dẹp những ân oán trong quá khứ và kiến tạo tương lai theo như chúng ta mong muốn. Mỗi ngày chúng ta gặp nhau tức là đang tiếp tục nhân duyên của những ngày trước đó. Nên các kiếp tới cũng sẽ là sự nối tiếp kiếp sống hiện tại.

Chính vì thế, trong tương quan vợ chồng, ta gặp, ta yêu, và cùng ai đó sống đến răng long đầu bạc, là một nhân duyên lớn. Dân gian vẫn thường nói, tu trăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng. Cho nên, người bạn đời là một trong những người quan trọng nhất ta cần gặp. Hôn nhân là một trong những hành trình quan trọng nhất ta cần đi trọn. Và thông qua cuộc hôn nhân của mình, thông qua kết nối sâu sắc và thiêng liêng với người bạn đời, chúng ta gặp gỡ và kết nối được với chính mình. Ở trong đó, ta nếm trải mọi cảm thọ, ta thấu rõ bản ngã. Ta kiệt sức với những dính mắc để buông bỏ. Ta vật vã trong khổ đau để đoạn trừ. Từ đó, hạt giống tỉnh thức được nuôi lớn, mọi khổ thọ được chế tác thành lạc thọ. Ta trở về với tâm chân thật của mình và tự thân ta có hạnh phúc. Hạnh phúc là không cố gắng.

Còn bạn đời, rốt cuộc là ai trong cuộc đời ta? Người bạn đời đích thực là người đồng tu. Chúng ta hỗ trợ, nâng đỡ và dẫn dắt nhau trên con đường tự hoàn thiện chính mình, đến với bến bờ giải thoát và tìm thấy hạnh phúc vô điều kiện trong hôn nhân viên mãn. Nhưng các cặp vợ chồng nên hiểu rằng, chúng ta nương tựa nhưng không dính mắc, bên nhau nhưng không phụ thuộc. Chúng ta không phải là hai, nhưng cũng chẳng phải là một. Chúng ta là bất nhị, nhưng không phải là một. Mỗi người vẫn là một linh hồn, một tiểu vũ trụ riêng với một tiến trình riêng. Tự thân mỗi người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm 100% về mình; tự thân mỗi người phải có sự lắng dịu, an bình nội tâm trước mới có thể lan tỏa nó sang người bạn đời. Đừng nghĩ, đừng mong, đừng bắt ép người bạn đời phải lo cho cuộc đời mình, phải mang đến hạnh phúc cho mình, phải phục vụ mình. Nhiều người vẫn có xu hướng phó thác cuộc đời mình cho người bạn đời, lệ thuộc tuyệt đối vào họ. Đây chính là nguồn gốc của mọi bi kịch, mọi vấn đề trong mối quan hệ vợ chồng. Nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục trượt dài trong những sai lầm, tự đẩy mình ra xa chính mình và lạc khỏi con đường “về nhà”. Mối quan hệ này sẽ càng làm cho nhau mệt mỏi, chán ngán và “ô nhiễm”. Nếu mối quan hệ của bạn đang rơi vào tình cảnh này, tốt hơn hết, hãy tạm thời “cách ly” nhau. Mỗi người cần trở về thế giới riêng của mình để tự chữa lành, tự làm đầy, làm mới và làm sâu sắc hơn bản thân mình. Khi chúng ta không còn thiếu thốn nữa, chúng ta sẽ biết cách nuôi dưỡng, phát triển và đưa mối quan hệ đến với hạnh phúc đích thực chứ không phải là nghiệt ngã, đau thương.

Và nói đi cũng phải nói lại, không ai có trách nhiệm phải sửa cho ai, thì cũng không ai có quyền yêu cầu ai phải sống thế này hay thế khác. Nếu chúng ta mong cầu, ra điều kiện cho tình yêu của mình, thì tức là chúng ta đã chẳng có tình yêu. Dù trong hôn nhân, hay bất cứ mối quan hệ nào, chúng ta cũng cần tương kính, hiểu và thương cho bản ngã khác biệt của nhau. Hãy đón nhận nhau hoàn toàn. Trong sự tự nguyện, chúng ta muốn chung sống cùng nhau, cùng nhau vẽ nên bức tranh chung và đồng lòng thực hiện. Nếu như vẫn chưa tìm thấy bức tranh chung hay sự đồng lòng, ta không nên đổ lỗi hay cưỡng cầu, tất cả đều là dính mắc, điều nên làm là hãy để tự mỗi người tìm về với chính mình để có thể nhận ra giải pháp.

Vợ chồng là nhân duyên tuyệt vời, tạo nên sự hoà hợp của hai linh hồn để cùng thăng hoa trên tiến trình tu tập. Nếu đã là duyên, ắt không thể dựa trên ý định, dự liệu của ta. Cho nên hãy đón nhận và sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc của nhân duyên ấy, để hiểu thấu đến kỳ cùng bản thể của chính ta và người. Hãy đặt tâm mình vào trong mình và vào mối quan hệ để có được một đời tươi mát, an yên và vẹn tròn mọi nhân duyên.



NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

Mời bạn kết nối với tôi qua:

Fanpage: https://www.facebook.com/nguoidanhthuctinhyeu

Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCg_TxDoqw-MavzXDdEr66IA



3 QUY LUẬT KHI ĂN BÁT PHỞ – VÔ THƯỜNG, VÔ NGÃ, BẤT NHƯ Ý…

Có những người cho rằng ăn uống chỉ là chuyện đáp ứng cho nhu cầu tồn tại, nhưng với tôi, đó còn là sự “giác ngộ” những bài học cuộc sống.
Một món ăn mà tôi vẫn thường chọn cho bữa sáng của mình là phở. Tôi vẫn thưởng thức món phở tôi yêu thích theo cách tôi vẫn ăn mỗi ngày, cho tới khi tôi xem phim “Hố sâu đói khát”, tôi bỗng giật mình nghĩ đến những lần tôi ăn bát phở ở quán ruột của mình – ăn như thể “thiếu đói từ sâu bên trong”.

Ngay ngày hôm sau, tôi ăn theo cách khác đi để khám phá kiểu thưởng thức phở của mình. Thường ngày, khi đưa miếng phở vào miệng, tôi nhai vài lần là thấy vị ngon dậy lên, tôi nuốt vội đi để tiếp tục ăn miếng mới. Vị ngon ấy cứ kích thích tôi ăn liên tục hết miếng này đến miếng khác, hết miếng này đến miếng khác. Và rồi nó neo lại trong tôi một vị đậm đà khó cưỡng để rồi tôi cứ phải quay đi quay lại để được ăn bát phở yêu thích của mình.

Nhưng hôm nay, tôi đã ăn theo một cách khác. Tôi chậm rãi nhai kỹ từng miếng một, chậm rãi nuốt và từ tốn ăn từ miếng này sang miếng khác. Tôi để cho vị giác của mình đủ thời gian để khám phá và cảm nhận đến tận cùng từng mùi từng vị của từng lần nhai – một cách rất “slow motion”. Và rồi tôi nhận ra rằng, khi nhai kỹ thì vị ngon được đẩy lên đỉnh điểm, và sau đó nó bắt đầu lắng xuống, giảm độ ngon và dần dần không còn ngon nữa theo vị giác. Điều này khiến tôi không còn bị thôi thúc ăn nhanh, ăn dồn dập, ăn không kịp thở như lúc trước. Lúc ăn nhanh, tôi chỉ thấy đúng một vị ngon, nhưng khi ăn chậm, tôi nhận ra rất nhiều vị khác nhau trong bát phở – của bánh phở, của xương, của thịt, của hành, của tiêu…, từng vị rất tách biệt và đặc trưng, rồi sự hòa quyện vào nhau của tất cả. Chính khi ăn chậm và đi đến tận cùng của từng vị ngon thì vị ngon ấy rơi xuống và trở về trạng thái bình thường. Điều này làm tôi không bị dính mắc vào vị ngon ấy nữa. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi như ngộ ra lẽ VÔ THƯỜNG của cuộc đời.

Thật ra, chúng ta nghe nói về vô thường rất nhiều nhưng đôi khi ta cứ nghĩ nó ở đâu xa xôi mà lại không nhận ra nó vẫn hằng ẩn mình qua mọi vật mọi việc trong đời và ngay cả trong chính bản thân chúng ta nữa. Như bạn vừa thấy qua bát phở – thấy ngon đó rồi đi đến tận cùng của ngon thì hết ngon. Rồi trong các mối quan hệ – cảm xúc tràn đầy đó rồi lại nhạt nhòa đó, say mê đó rồi lại chán chường đó. Hay mọi bữa tiệc đều vui nhưng rồi cũng đến lúc tiệc tàng. Và cả khi ta đau khổ tưởng chừng đến tuyệt vọng, đến mức ta buông tất cả, và rồi ta bỗng lọt chân vào miền ánh sáng của niềm vui và hy vọng… Lẽ vô thường là thế; có đó rồi mất đó, tưởng chừng mất đi rồi bỗng có lại… thế nên ta hãy thôi dính mắc vào bất cứ ai hay điều gì, hãy để hòa mình vào dòng chảy cuộc sống.

Rồi một hôm khác, tôi được nhóm bạn thích sưu tầm các món ăn ngon khoe là mới phát hiện ra một quán phở ngon chưa từng thấy. Thế là cả bọn dắt nhau đi ăn thử. Đúng là món tôi yêu thích, nhưng tôi lại đi với một tâm thế muốn thử xem liệu có quán nào “qua mặt” được quán ruột của tôi không. Vừa ăn, tôi vừa soi mói từng sợi phở, vị nước lèo, cách thái thịt… Tôi dò xét từng thứ một. Sau đó, chúng tôi đi cà phê với nhau và bình chọn đó có phải là quán phở ngon nhất mà mọi người được ăn từ trước đến giờ hay không. Vậy là đã nổ ra một trận cãi nhau lớn. Chúng tôi tranh nhau: Phở ngon phải kể đến quán CỦA TÔI hay ăn, chỗ CỦA TÔI đã chọn… “Của tôi”, “của tôi”, “của tôi” là từ mà chúng tôi nói và nghe nhiều nhất vào buổi tranh luận hôm ấy. Ai cũng ra sức chứng minh, bảo vệ bất chấp quán phở ruột của mình. Tôi cũng vậy, cứ khư khư không quán nào qua quán ruột CỦA TÔI. Buồn cười là vì chưa phân định được thắng thua cho vụ quán phở ngon nhất mà chúng tôi giận nhau tận 3 hôm. Cuối tuần đó, vợ tôi nấu phở cho cả nhà ăn, rồi vợ hỏi: “Anh thấy phở của vợ nấu có ngon không?” Tôi liền đáp: “Vợ anh nấu gì cũng là số 1!” Nói xong câu đó, tôi tức khắc tự “đứng hình”. Hóa ra, chuẩn ngon của tôi không dựa trên chất lượng và độ ngon thật sự của món ăn, mà nó đã được đi qua sự phóng chiếu của riêng tôi. Tôi đã chọn một quán nào, món ăn nào, người nào hay việc gì… mà nếu ai đó phủ nhận thì tôi cảm thấy “chính mình bị phủ nhận”. Thế nên, tôi luôn ra sức bảo vệ những lựa chọn của mình, dẫu cho có khi lựa chọn đó chưa thật sự là tốt nhất. Sáng hôm sau, tôi quay lại quán phở mà bạn giới thiệu với một tâm thế khác. Tôi “trả” bát phở ruột của mình về nơi của nó, và tôi mở lòng cùng các giác quan của mình để thưởng thức bát phở trước mặt. Cũng lại bát phở giống như đã được ăn lần trước, nhưng lần này tôi thấy nó thật thơm ngon và đậm đà, đáng để được giới thiệu đến những ai yêu thích phở. Và tôi nhận ra mình đã từng ăn phở bằng bản ngã và cái tôi của mình. Thật ra bát phở vốn dĩ là bát phở, dù nó ngon hay dở thì cũng không “định nghĩa” về tôi, về bạn hay bất cứ ai. Nó không dính vào ai, không phải của ai, không phải của tôi, không phải của bạn, không phải của người tìm ra… Chúng ta hay dính vào cái ta gọi là “CỦA TÔI” như hình hài CỦA TÔI, vợ CỦA TÔI, con CỦA TÔI, gia đình CỦA TÔI, sở thích CỦA TÔI… Nếu chúng ta gọi để xác nhận sự tồn tại đó thì được, nhưng đa số chúng ta coi nó là chính mình. Con là của mình sinh ra, bát phở là của mình chọn, vợ là của mình cưới về…, nhưng con không phải là mình, bát phở không phải là mình, vợ không phải là mình. Và chính khi chúng ta bước về trạng thái VÔ NGÃ, bỏ đi cái bản ngã hay cái tôi của mình, chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều những khổ đau trong đời.

Rồi một hôm, sau một ngày dài tôi phải xử lý nhiều việc cùng ập đến, tôi gần như kiệt sức và tôi lại ghé vào quán phở ruột của mình để ăn cho đúng bát phở yêu thích nhằm giải sầu. Cũng chính bát phở này, đúng quán này, nhưng sao lần này tôi ăn và thấy lạ. Tôi tự hỏi: Tại sao hôm nay phở lạ quá vậy? Tôi bày tỏ rõ nỗi thất vọng của mình với một bạn nhân viên phục vụ. Và rồi người chủ quán đã đích thân ra để xin lỗi và mong tôi thông cảm vì hôm nay có người phụ bếp mới và có xảy ra chút sơ sót trong khâu nêm nếm. Dù nhận được lời xin lỗi nhưng tôi vẫn cứ thấy cứ ấm ức trong lòng bởi tôi nghĩ rằng, một quán phở gia truyền với thương hiệu lâu đời cùng một quy trình chặt chẽ như thế thì không thể có chuyện này xảy ra được. Tôi bước ra về mà vẫn không đành lòng, tôi quay lại nhìn một lượt hết các bàn từ ngoài vào trong và thấy mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ, cả thế giới vẫn đang sống vui vẻ, chỉ có tôi cứ càu nhàu khó chịu bởi một bát phở BẤT NHƯ Ý.

Chúng ta phải hiểu rõ ràng về sự bất như ý trong đời. Dù chúng ta sợ chết thì cái chết cũng sẽ đến. Hay dẫu cho chúng ta có tìm đến cái chết để dừng lại kiếp sống này thì cũng không thể ngăn được một kiếp nào khác ta lại sẽ được đầu thai để sống một cuộc đời mới. Dẫu chúng ta không ai muốn già đi, yếu đi thì tuổi già và bệnh tật rồi cũng ập đến. Dẫu chúng ta có cố né tránh những điều bất ổn đến với mình, nhưng rồi cũng chẳng tránh được những điều bất như ý. Trời cứ mưa lúc ta mong nắng, con cãi lời lúc ta dạy con những điều hay. Vợ/chồng ta xát thêm muối lên vết thương lòng lúc ta cần sự ôm ấp, nâng đỡ, yêu thương… Nhưng sự bất như ý đó là quy luật tự nhiên, nó vẫn diễn ra theo dòng chảy của vũ trụ, của cuộc sống mà không dành ưu tiên cho ai hơn ai, nó vượt ngoài mọi sự kỳ vọng hay mong mỏi của bất kỳ ai. Và khổ đau không đến từ cách vận hành đó, mà đến từ những cưỡng cầu của chúng ta, từ cái bản ngã yếu đuối và cái tôi cao ngạo của chúng ta. Cuộc đời vốn bất như ý, nhưng chính bất như ý lại là một điều tuyệt vời để chúng ta sống một đời như ý. Chúng dạy ta biết buông bỏ hơn, biết đón nhận và dung thứ hơn. Tâm từ của ta nhờ đó cũng ngày một rộng lớn hơn. Tôi đã lại một lần nữa được “thức tỉnh” từ bát phở. Giờ đây, rủi một hôm xảy ra điều bất như ý nào đó, quán phở tôi thích lại khiến tôi không thích, tôi chắc là mình sẽ vẫn bình tâm đón nhận và mỉm cười hạnh phúc. Tôi sẽ tập hạnh phúc với tất cả, hạnh phúc vô điều kiện. Sau những phút bình tâm trở lại ấy, tôi đã mở lòng ra để thưởng nếm lại trong lòng bát phở bất như ý ấy một cách tròn đầy.

Cảm ơn những bát phở đã cho tôi học lại những bài học căn bản của cuộc đời. Và bạn không cần đi đâu xa, cũng chẳng cần học gì cao siêu, chính bát cơm bạn ăn hằng ngày, một cuộc nói chuyện với vợ, một chút thời gian trọn vẹn chơi với con, ngắm nhìn một bông hoa… nếu hiện diện trọn vẹn, bạn sẽ kết nối được với tâm chân thật, linh hồn thuần khiết của mình; khi đó, bạn sẽ ngộ ra được nhiều thứ mà đôi khi bạn sẽ không bao giờ hiểu được nếu chỉ thông qua đọc sách hay nghe ai đó chia sẻ. Và sau bài viết này, tôi không biết bạn sẽ làm gì, dẫu là gặp bạn bè, xử lý công việc, dạy học cho con… nhưng tôi tin chắc khi bạn thật sự mở lòng ra để chiêm nghiệm cuộc sống qua từng hành động, bạn sẽ ngộ ra được những thông điệp và bài học tuyệt vời.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

Mời bạn kết nối với tôi qua:

Fanpage: https://www.facebook.com/nguoidanhthuctinhyeu

Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCg_TxDoqw-MavzXDdEr66IA

NGUỒN GỐC CỦA “Ý ĐỊNH”

Hãy thử nhìn lại những việc ta làm trong cuộc đời, những thứ ta theo đuổi, những điều ta hướng tới, từ những kế hoạch, mục tiêu cho tới sở thích, đam mê, khát khao của mình… ta sẽ thấy nhiều khi mình thay đổi liên tục. Lúc mình muốn thế này, khi mình mong thế khác; có lúc mình thích điều này tột đỉnh và muốn đạt được bằng mọi giá, rồi vài bữa nửa tháng lại thấy “mất lửa” và chẳng còn chút thiết tha gì với nó nữa. Rồi cũng có trường hợp ta bám lấy một thứ gì đó và nhất định không buông như thể nó là “định mệnh” đời mình dẫu ta chẳng thấy có chút bình an, hạnh phúc, thoải mái nào cả. Có bao giờ bạn tự hỏi vì sao mình hoặc rất dễ thay đổi hoặc rất dễ “đóng đinh” đời mình vào những thứ chẳng khiến mình hạnh phúc như thế? Có khi nào bạn tạm dừng, lắng lòng mình lại và chiêm nghiệm xem nguồn gốc của những mong muốn, ý định, khao khát của mình xem nó xuất phát từ đâu không?

Trong một lớp học, tôi được nghe câu chuyện này. Có một người đàn ông thành đạt, giàu có và có chỗ đứng cao trong xã hội. Cuộc sống của anh ta là niềm khao khát và ước mơ của bao nhiêu người. Tuy nhiên, anh đến tham gia một lớp học chữa lành vì anh không tìm thấy niềm vui và sự bình an trong công việc, trong cuộc sống, trong các mối quan hệ, và cả trong những thành quả mỹ mãn của mình. Khi đi vào tiến trình chữa lành, anh đã truy ra được động lực khiến anh tập trung và nỗ lực làm việc hết lòng hết sức, làm ngày làm đêm, không ngại thức khuya dậy sớm, đánh đổi sức khỏe và nhiều mặt khác trong cuộc sống… xuất phát từ sự tổn thương từ thuở nhỏ khi anh và mẹ mình bị những người xung quanh chê bai, sỉ nhục và ruồng rẫy vì sự nghèo khó tột cùng của gia đình anh. Nỗi sợ bị người khác chê bai, chối từ, phân biệt, hạ nhục đã khiến anh bất chấp sự tàn phá sức khỏe, bất chấp tiếng nói của đam mê đích thực hằng lên tiếng, bất chấp tiếng gọi của tình yêu đôi lứa… anh như một con thiêu thân lao vào công việc. Và rồi anh đạt được rất nhiều thành quả mà người khác mơ ước nhưng rồi trong tâm hồn mình, anh thật sự cảm thấy trống rỗng và xa lạ với sự bình an, mãn nguyện.

Có bao giờ chúng ta thật sự đi sâu vào tìm hiểu nguồn gốc các ý định của mình là gì chưa? Chẳng hạn, ý định của bạn là trở thành một lãnh đạo doanh nghiệp lớn, nằm trong top đầu với sứ mạng giải quyết công ăn việc làm cho một lượng lớn lao động phổ thông và tạo ra các sản phẩm chất lượng phục vụ cuộc sống. Một ý định trông rất tốt đẹp và đầy ý nghĩa nhân văn phải không bạn? Giờ đây, thử đặt câu hỏi xem nguồn gốc hay nguyên nhân khiến bạn hình thành ý định này là từ đâu. Có khi nào xuất phát từ việc bạn từng bị so sánh giữa các anh chị em của mình, nên giờ đây bạn muốn khẳng định mình vượt trội hơn những người còn lại? Hay ý định đó đến từ mong muốn trả thù người phụ bạc mình, bởi người ấy đã từng coi khinh bạn vì bạn chưa thành công và chưa có “chỗ đứng” trong xã hội? Hay có khi nào ý định đó của bạn đến từ nỗi sợ nếu không thành công và giàu có thì sẽ không được chấp nhận, không được tôn trọng, không được yêu thương vì từ nhỏ gia đình bạn đã từng bị coi khinh bởi nghèo đói?…

Thật vậy, đằng sau một ý định luôn có một nguyên nhân thúc đẩy. Đó có thể là sự so sánh, hận thù, bất an, muốn khẳng định cái tôi… Cũng có thể ý định được khởi phát từ niềm vui, tình yêu, đam mê, cống hiến, phục vụ, trao đi… Và nhân nào thì quả nấy. Những ý định có nguồn gốc “tiêu cực” sẽ tạo ra những hậu quả xấu; cụ thể là những kết quả được hình thành từ những ý định này thường được dựng xây trên sự phá hoại, gây tổn thương, tạo chia rẽ, thiếu bình an, vắng bóng hạnh phúc… Ngược lại, những ý định có nguồn gốc “tích cực” sẽ tạo ra những kết quả tốt đẹp, mang tính dựng xây, nuôi dưỡng lẫn nhau, luôn luôn cùng thắng, đem lại bình an, gieo rắc yêu thương. Giả sử, có hai người cùng làm một công việc kinh doanh giống nhau nhưng nguồn gốc ý định khác nhau. Một người xuất phát từ tổn thương, từ sự tự ti trong quá khứ về hoàn cảnh thiếu thốn, họ sẽ dễ làm theo cách vơ vét, gom góp về mình, thậm chí có thể bất chấp những ảnh hưởng hay tác hại đến môi trường, hay sẵn sàng giẫm đạp lên người khác miễn sao có lợi cho mình. Còn người kia bước vào công việc kinh doanh với sự đủ đầy và mong muốn trao đi giá trị thì họ sẽ hướng đến việc các bên cùng thắng, để tâm đến hệ sinh thái, nếu phải thiệt một chút về mình mà tạo ra nhiều giá trị đóng góp hơn thì họ vẫn sẵn sàng.

Và điều tuyệt vời là đôi khi bạn không cần đi vào bên trong một người nào đó để “truy xuất nguồn gốc” ý định của họ, mà chỉ cần bạn tinh ý và nhạy bén về năng lượng, hoặc bạn ở trong trạng thái thuần khiết thì bạn sẽ cảm nhận được nơi người ấy có sự thoải mái và bình an hay ngược lại, và điều đó nói lên nguồn gốc ý định của họ là “tích cực” hay “tiêu cực”. Thật vậy, ngồi đối diện một người thành công, nguồn gốc ý định của họ sẽ “chảy tràn” ra ngoài thông qua năng lượng tỏa ra từ họ. Thành quả trong công việc hay cấp bậc trong địa vị… chưa bao giờ định nghĩa trọn vẹn về một người thành công thật sự. Bởi rốt cuộc thì chúng ta luôn được thúc giục và thu hút trở về với Nguồn, về vùng vô lượng vô biên, vùng đủ đầy và an lạc, vùng hạnh phúc và viên mãn – đó là vùng kết nối với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu. Bất cứ khi nào chúng ta vẫn còn “lưu lạc” ở đâu đó ngoài vùng này, thì tiền bạc, của cải, danh vọng, quyền lực… không thể mang lại cho ta hạnh phúc và bình an. Bởi vậy, quan trọng không phải là bạn đặt mục tiêu cao như thế nào và gặt hái những gì, nhưng là ý định của bạn có sự kết nối với God, với tâm chân thật sâu ở mức nào. Càng kết nối sâu với God, vố tâm chân thật trong ý định của mình, bạn càng có được thành quả tốt đẹp nơi mọi mặt trong đời. Và khi chúng ta được ở gần những người này, năng lượng bình an và ánh sáng tình yêu nơi họ sẽ tỏa lan và mang lại cho ta sự dễ chịu, ấm áp, nhẹ nhàng, thoải mái, vui tươi.

Khi chúng ta nhìn về mọi ý định trong sự kết nối với God, với tâm chân thật chúng ta sẽ nhận ra rằng, có những người họ không được ghi nhận là thành công ở đời bởi họ chẳng tạo ra “kết quả nào đáng kể” nhưng họ rất bình an và hạnh phúc. Họ sống một cuộc đời an nhiên, thảnh thơi và lắm lúc họ “lánh xa trần thế”. Nếu bảo sự đủ đầy, an nhiên, mãn nguyện là đích đến cuối cùng của mỗi chúng ta thì xem ra những người ấy đã đến đích mất rồi. Và nếu ai cũng như họ thì ai sẽ là người kiến tạo cuộc sống này? Cách nào để xã hội phát triển? Ai sẽ ra tay vun đắp cuộc sống? Vậy chẳng phải họ là những người “vô dụng” trong xã hội này sao? Tôi không nghĩ như vậy, tôi cho rằng họ là những người tạo ra giá trị vô hình, và giá trị họ tạo ra nếu đem ra cân đo đong đếm thông qua sức ảnh hưởng và tác động tích cực, lành mạnh, mang tính dựng xây thì sự đóng góp của họ không thua kém bất cứ một thành quả nào, nếu không muốn nói có khi còn mang tính “cứu rỗi”, chữa lành cho cuộc đời này. Thật vậy, nếu không nhờ năng lượng của sự tỉnh thức, năng lượng của sự bình an từ những người sống ở vùng kết nối với God – Thượng đế – Vũ trụ – Tình yêu, không có những khu rừng thiên nhiên thuần khiết, những cánh đồng nguyên sinh chưa bị tàn phá… để giúp cân bằng lại năng lượng trái đất này thì sẽ bao trùm lên vũ trụ này là sự rối loạn, hoang tàn, căm thù, vơ vét, tích lũy… của những con người thiếu thốn, đói khát, ích kỷ, tổn thương. Bạn hãy thử quan sát một con người khổ đau bước vào siêu thị. Thay vì xếp hàng chờ đến lượt tính tiền thì anh ta chen lấn lên phía trước bất chấp sự nhắc nhở của người quản lý. Điều này làm cho một người phụ nữ đang ẵm con xếp hàng từ lâu thấy bất bình và lớn tiếng với anh ta. Đứa bé cô bế trên tay trở nên sợ hãi và nó khóc thét lên. Người mẹ lúc này đang trong cơn giận người đàn ông kia đã quát vào mặt con mình. Đứa bé sau khi rời khỏi siêu thị với mẹ thì được mẹ đưa đến trường. Vào lớp, đứa bé vẫn còn “khó ở” trong người nên đã cắn bạn. Chiều đến, khi mẹ của em bé “nạn nhân” bị cắn đến đón thấy con mình có vết cắn trên tay đã nổi cơn thịnh nộ và quát mắng cô giáo vì đã không chăm con cô ấy kỹ, và rồi năng lượng giận dữ ấy đã tiếp tục lan sang cô giáo… Tôi dừng câu chuyện lại ở đây vì nếu kể tiếp thì không biết khi nào mới hết. Điều mà tôi muốn bạn nhìn thấy đó là sức mạnh của năng lượng có khả năng lan tỏa khủng khiếp. Một nỗi khổ đau của một người khi bị kích lên, nó có thể tạo ra một làn sóng khổ đau đi qua người này đến người khác, thành phố này đến thành phố khác, đất nước này đến đất nước khác… và chẳng mấy chốc nó lan tràn sự khổ đau và phẫn nộ lên hành tinh này. Ngược lại, một người yêu thương và tỉnh thức nở một nụ cười với con cái, ôm một đứa con vào lòng với tràn đầy tình yêu hoàn toàn có thể lan tỏa bình an và hạnh phúc ấy lên hành tinh này cũng theo cách đó. Vì thế, đôi khi chỉ cần ngồi yên trong sự tĩnh lặng, kết nối và tràn đầy tình yêu trong tim mình, thì chúng ta đã trở thành một nguồn dẫn mang lại sự hưng thịnh và bình an cho trái đất này rồi.

Vậy khi chúng ta đã hiểu rõ về nguồn gốc các ý định của mình rồi, và giả sử nhận ra nó bắt nguồn từ một thứ tổn thương và tiêu cực, vậy thì ta phải thay đổi công việc sao? Phải bỏ hết làm lại từ đầu à? Tôi nghĩ rằng không cần thiết phải như vậy. Bạn vẫn cứ làm công việc đó, nhưng hãy kết nối lại với nguồn gốc ý định thuần khiết của mình. Bởi khi kết nối với Nguồn, với yêu thương, với tâm chân thật, hành động của chúng ta lại sẽ mang tính cách xây dựng và tạo ra những giá trị tốt đẹp và lành mạnh hơn. Thông qua đó, chúng ta tự chữa lành những tổn thương và khổ đau nơi chính mình.

Tuy nhiên, nhiều người chỉ dừng lại ở bước tìm ý định và kết nối ý định với Nguồn. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì chẳng khác nào bạn đến một chốn linh thiêng và dâng lên một lời cầu nguyện rất đẹp và rồi bạn về nhà ngồi đó chờ đợi kết quả xảy ra. Đó chắc chắn là điều vô vọng. God, Thượng đế, Vũ trụ cần sự hợp tác của bạn thông qua những nỗ lực của bạn. Nhưng cần lưu ý rằng, trong ý định được kết nối với Nguồn, sự nỗ lực đó sẽ diễn ra trong tin tưởng, thảnh thơi, bình an và hoàn toàn không có bóng dáng của nỗi sợ. Bạn chỉ tập trung làm những việc cần làm và nên làm với sự hiện diện trọn vẹn của mình trong từng hành động và không phải lo lắng về kết quả. Chính khi bạn buông mình trong sự phó thác ấy, bạn sẽ nhận thấy điều kỳ diệu, phép màu, duyên lành, hồng phúc, cơ hội, vận may… xuất hiện trong đời mình và thúc đẩy cho những nỗ lực của bạn trở thành hiện thực.

Thật vậy, trong sự kết nối thẳm sâu với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu… thì mọi sự đều có thể. Đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công, hạnh phúc, bình an, viên mãn trong đời.

CHÚC Ý ĐỊNH CỦA BẠN THÀNH CÔNG!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

AI XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC ƯU TIÊN HƠN? VỢ hay CHỒNG…

Dòng sông, cuộc đời hay hôn nhân đều chưa bao giờ êm đềm. Hôn nhân đang làm bạn xáo trộn? Bạn đang gặp trục trặc trong mối quan hệ của mình? Đây chẳng phải là chuyện lạ đời gì đâu, cuộc hôn nhân nào dù ít dù nhiều cũng có những vấn đề nhất định của nó, cũng còn đó những yếu đuối và bất ổn. Nhưng hãy biết ơn những cú sốc đến thót tim, nghẹt thở hay chút gập ghềnh nào đó trên hành trình. Tất cả là những bài học của bạn, tất cả chỉ để cho bạn thấy được vẻ lấp lánh và thiêng liêng của hôn nhân, của hạnh phúc đích thực.

Với tôi, hôn nhân là một sự kiện lớn, có thể lật tung cuộc đời của bất cứ ai lên để họ phải sắp xếp lại từ đầu. Ngoài đam mê, sự nghiệp, mối quan hệ xã hội, bạn bè… thì còn có gia đình, tổ ấm được thêm vào mối quan tâm của ta, thậm chí chi phối những mối quan tâm còn lại. Khi mối quan tâm có sự thay đổi, cách phân bổ năng lượng và thời gian của chúng ta cũng sẽ bắt đầu thay đổi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng, khi ta lập gia đình, đổ dồn vào gia đình thì những mối quan tâm khác sẽ không đạt được tốc độ phát triển như trước đó. Nếu bạn có một nền tảng hôn nhân vững chắc, thì những khía cạnh khác cũng sẽ dễ dàng có được sự vững chắc, thậm chí còn vững chắc hơn trước kia. Ngược lại, nếu cuộc hôn nhân trở nên yếu ớt, những khía cạnh khác cũng dễ dàng gãy đổ hơn. Vì vậy mà có thể nói rằng, thành công trong việc vun xây một tổ ấm có thể quyết định nhiều loại thành công khác trong cuộc đời của bạn, của người bạn đời và cả của con bạn.

Tôi nhìn ra rằng, trong mối quan hệ đặc biệt ấy, mỗi người vẫn có tiến trình riêng nhưng không phải một mình và không thể một mình. Bản thân mối quan tâm về gia đình không chỉ của riêng ta và không hoàn toàn do ta làm chủ, mà nó gắn liền với người bạn đời của ta. Thế nên cả hai không khỏi đối diện với những lúc khó khăn khi đưa ra lựa chọn. Nhất là có những giai đoạn cả hai phải lựa chọn ưu tiên phát triển cho chồng hay cho vợ. Vì nội lực có hạn, nên đôi lúc ta nghĩ vợ đợi chồng đôi ba năm để ưu tiên cho chồng phát triển trước, sau đó sẽ quay sang ưu tiên tập trung cho vợ phát triển, hoặc ngược lại. Đôi lúc, mình đã được 9 điểm, chỉ cần 1 điểm là 10; đối phương được 1, nếu thêm 1 thì cũng chỉ 2 thôi. Vậy thì nên “đầu tư” hẳn cho mình “lên đỉnh 10” hay dành 1 điểm đó để vớt vát nửa kia? Tôi tin chắc rằng vợ chồng đôi lúc đắn đo những điều như thế. Câu trả lời nào cho thỏa đáng? Tất nhiên là chúng ta không thể biết được lựa chọn nào là đúng và lựa chọn nào là sai, chúng chỉ đơn giản là lựa chọn và nó phụ thuộc hoàn toàn vào tự do ý chí của người trong cuộc. Theo tôi, vấn đề không phải là nên ưu tiên cho ai mà là sẽ ưu tiên như thế nào. Không quan trọng là bạn đưa ra lựa chọn gì, quan trọng là bạn thực hiện lựa chọn ấy như thế nào. Vấn đề thường không đến từ lựa chọn mà đến từ cách chúng ta hành xử với lựa chọn của mình. Chúng ta có thể chọn đích đến đúng, nhưng chưa hẳn cách chúng ta làm, con đường chúng ta đang đi là đúng. Sẽ có những con đường chẳng đưa ta tới đâu, hoặc lạc ra khỏi quỹ đạo của tình yêu.

Nếu bạn chấp nhận dành ưu tiên cho sự phát triển của nửa kia trước, bạn sẽ có xu hướng cho rằng mình là người ban ơn, và luôn chờ chực được trả ơn. Rủi như nửa kia không thể hoặc chưa thể “trả ơn’’ và “trả ơn” như mong đợi, bạn lại bị ám ảnh, ám ảnh bởi một cảm giác bị thiệt, bị lỗ. Bạn đâm ra trách chồng, trách vợ mình theo các kiểu như: Anh đã gác toàn bộ sự nghiệp để lo cho em, giờ đến lượt anh thì em không ủng hộ; Vì tương lai của anh mà em phải rút cạn sức lực như thế nào, đã khổ sở ra sao anh đâu hay biết… Sau những lựa chọn ấy, chúng ta vô thức xem chồng mình, vợ mình như một kẻ vô ơn, bội bạc, ích kỷ và ta là một kẻ ngu ngốc và tự hành hạ mình với những ân hận, trách cứ, dày vò. Mối quan hệ dần dần bị đầu độc, dần dần sẽ đứt gãy mà ta không hề hay biết lý do tại sao, cứ khăng khăng chỉ trích, đổ lỗi cho đối phương. Hãy dừng lại một chút, để xem chúng ta đã sai từ đâu.

Nguyễn Đức Quỳnh – Người đánh thức tình yêu

Bản thân mối quan tâm về gia đình không chỉ của riêng ta và không hoàn toàn do ta làm chủ, mà nó gắn liền với người bạn đời của ta.

Nếu bạn chọn lui về để nhường sân khấu cho đối phương tỏa sáng, thì đừng cho rằng đó là bạn đang hi sinh và bắt ép đối phương phải khắc cốt ghi tâm, phải trả lại đúng như thế hoặc hơn như thế cho bạn bằng mọi giá. Bởi khi đó, bạn không có tình yêu. Nếu một khoảnh khắc nào đó bạn không có tình yêu, và rồi nhiều khoảnh khắc như thế cộng lại, bạn sẽ dần rời xa tình yêu hơn. Và khi nơi bạn không có tình yêu thì mối quan hệ sẽ không còn tình yêu. Mà mối quan hệ đã không còn tình yêu thì… tôi chẳng tìm ra một điều gì bi kịch hơn, khủng khiếp hơn mối quan hệ này. Hãy tự do tuyệt đối với lựa chọn của mình và yêu vô điều kiện lựa chọn đó.

Ở chiều ngược lại, bạn là người được ưu tiên, được nửa kia nâng đỡ nhiều hơn, những bước tiến của bạn đâu đó là bước lùi của nửa kia, thì cũng đừng xem đó là chuyện hiển nhiên, vì bạn tài giỏi hơn, bạn xứng đáng được ưu tiên hơn hay đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, là việc nên làm của nửa kia. Hơn bao giờ hết, bạn cần trân trọng và biết ơn. Hãy nâng đỡ người bạn đời bước đi, như cách mà người bạn đời đã nâng đỡ bạn, đến suốt cuộc đời này, bằng tình yêu thuần khiết. Hai vợ chồng phải thực sự đồng lòng, đồng hành trong từng lựa chọn ấy, chứ không phải tách nhau ra rồi mỗi người tự tính toán thiệt hơn.

Thế nên, dù lựa chọn của bạn là gì, hãy cứ dốc hết trái tim cho lựa chọn ấy. Dù là thành quả mang tên ai trực tiếp, thì đó cũng đều là thành quả của hai vợ chồng chứ không của riêng ai. Và hết lòng trao đi tình yêu vô điều kiện cho nửa kia của mình thật sự xứng đáng được xem là một trong những thành quả lớn lao nhất trong đời.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu