Ai cũng sợ phải xa rời những người ta yêu thương nhưng nỗi sợ lớn nhất và sâu thẳm nhất chính là nỗi sợ sinh ra từ cát bụi rồi lại hóa thân thành cát bụi. Nỗi sợ ấy luôn tồn tại trong ta. Ta sợ rằng mình chỉ như một bóng mây bay ngang qua bầu trời rồi tan biến trong phút chốc. Nhưng thật sự thì chết đi cũng chưa hẳn có thể sánh cùng nỗi sợ bị lãng quên. Con người chúng ta không thể nào bị xóa bỏ hoàn toàn nhưng lại có thể bị lãng quên hoàn toàn. Chẳng phải sẽ thật đáng sợ hay sao khi mà tới người yêu thương mình nhất cũng quên mất mình. Đó không chỉ là nỗi sợ riêng của Augustus “Gus” Waters (Khi lỗi thuộc về những vì sao) khi anh chia sẻ về nỗi sợ của mình trước một đám người cùng mắc bệnh ung thư. Với Gus, căn bệnh ung thư hay cái chết cũng chẳng là gì so với việc bị lãng quên. Nỗi sợ này còn được thể hiện qua phim Coco, những người chết đi chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn một ai nhớ đến họ.
Trong tình yêu cũng vậy, ta sợ bị người mình yêu lãng quên hay bỏ lại trong mối quan hệ của cả hai. Đó cũng chính là lý do mà khi người ấy thật sự rời xa bạn, bạn sẽ đau đớn đến vô cùng. Chính vì vậy bạn hãy học cách nhìn cuộc sống với tâm niệm trên đời này không có gì sinh ra, không có gì chết đi, không có gì đến rồi đi, không có gì thay đổi, cũng không có gì là nguyên vẹn. Tình yêu cũng không phải là vĩnh cửu mà là vô thường. Hãy giữ cho trái tim bạn luôn nóng nhưng với một tâm trí đầy tỉnh táo để nhìn rõ được mối quan hệ của mình. Khi bạn vẫn còn sợ hãi là khi bạn vẫn còn bị lệ thuộc vào tình cảm ấy. Bạn vẫn như con cá cắn câu muốn vùng vẫy nhưng chẳng thể được. Hãy giải phóng bản thân mình khỏi nỗi sợ bị lãng quên bởi người mình yêu thương ấy, bởi với con người thì không có điều gì hạnh phúc bằng việc không còn sợ hãi cả. Hãy nói với chính trái tim của bạn là tình yêu đích thực là tình yêu không sợ hãi và chỉ khi ta không còn sợ hãi ta mới có thể cảm nhận được giá trị đích thực của tình yêu cũng như yên bình nơi trái tim.
Sợ hãi còn đến từ việc chúng ta hay tự biến bản thân mình thành đối tượng so sánh. Trước tiên, có phải rằng khi biết có một chàng trai hay cô gái nào đó đang say đắm mình, bạn sẽ cảm thấy rất vui và rất mãn nguyện đúng không? Ngay cả khi bạn cố ý hay không cố ý, có quan tâm đến người đó hay không thì rõ ràng là bạn rất vui, có phải không? Vì sao vậy? Vì một khi chúng ta được công nhận, chúng ta xem đó là một thành tựu. Sự công nhận ấy khiến chúng ta nghĩ rằng bởi ta xứng đáng, ta có nhiều điểm tốt và ta thu hút nên người ấy mới mải mê theo đuổi mình. Và được ở cạnh người ấy sẽ còn minh chứng hơn cho sức hấp hẫn và tài năng của ta. Cũng bởi vì những suy nghĩ như vậy mà khi ta cô đơn, ta sẽ lại cho rằng mình chẳng có gì thú vị, xấu xí hay do ta nhàm chán nên không ai ngó ngàng gì tới mình. Sự tự ti ấy khiến ta dằn vặt và tự nhấn chìm bản thân trong bể đau khổ của nỗi sợ cô đơn hiu quạnh.
Hãy nghĩ thật kĩ đi, có phải những gì bạn đang làm chính là đang so sánh hay không? Bạn so sánh một phiên bản mình tốt hơn, đẹp hơn, nhiều giá trị hơn khi được người khác yêu mến và một phiên bản khác là mình tệ hơn, xấu xí và vô dụng khi lẻ bóng một mình. Con người là một loài thích so sánh. Ta không chỉ so đo hơn thua mà đáng buồn thay ta còn có suy nghĩ là phải cố gắng thật nhiều để ngang hàng với một ai đó. Vậy tại sao ta lại có xu hướng suy nghĩ như vậy? Phải chăng là do ta luôn cho bản thân mình là một cá thể đơn lẻ nên ta luôn muốn biết được bản thân mình đang đứng ở vị trí nào bằng cách so sánh mình với người khác. Ta khao khát có người bên cạnh yêu thương săn sóc cũng vì nỗi sợ hãi cô đơn trơ trọi giữa lòng thế giới. Suy nghĩ này không gì khác ngoài phản ánh sự khao khát trong ta với bản chất thật sự là nhằm thỏa mãn ham muốn cá nhân. Để có thể chứng tỏ là mình xứng đáng, có giá trị và sức hút thì điều chúng ta làm là tìm một ai đó công nhận những điều ấy cho mình, nhưng thật đáng tiếc là ta lại chẳng mảy may nghĩ rằng chính mình đã đẩy người ấy vào những đau khổ sẽ được tạo ra bởi sự sợ hãi trong ta.
Vậy thì làm sao để ta ngừng so sánh bản thân mình trong tình yêu? Điều đầu tiên bạn phải làm là đừng cá nhân cá hóa tình yêu. Hãy dừng việc xem bản thân mình và người ấy là 2 cá thể người đơn lẻ, tách biệt mà xem người ấy như một bên mắt của bạn. Khi một bên mắt bị đau, bên mắt còn lại cũng rơi lệ theo. Hãy nhìn bản thân mình trong người khác rồi bạn thấy họ trong chính mình. Chỉ có như vậy bạn mới nhận ra rằng nỗi đau và hạnh phúc của người khác cũng như của bạn và ngược lại. Đừng đem bản thân mình và nửa kia lên bàn cân để cân đo đong đếm tốt xấu phải trái nữa, bởi tình yêu đích thực là tình yêu không phân biệt. Hãy xóa bỏ những so sánh hơn thua ngang bằng để tình yêu của bạn có thể vượt qua mọi biên giới. Hãy luôn ghi nhớ rằng tình yêu không phân biệt và không có sợ hãi là tình yêu không đau khổ.
NGUYỄN ĐỨC QUỲNH
Người đánh thức tình yêu