NÚT THẮT CỦA MỌI VẤN ĐỀ NẰM Ở ĐÂU?

Trong các khóa về chữa lành mà tôi theo học, tôi thường có cơ hội để quan sát sâu hơn chính mình cũng như quan sát các cặp đôi cùng đưa nhau đi chữa lành. Và điều mà tôi nhìn ra được, đó là đa số chúng tôi hầu như chỉ dừng lại ở mức độ xử lý hoặc chữa lành các tình huống mà thôi. Gặp trục trặc trong truyền thông với nhau, chúng ta đưa vấn đề ra và nhờ chuyên gia tư vấn. Bế tắc trong việc thống nhất phương pháp, cách thức nuôi dạy con, chúng ta nhờ chuyên gia giúp tháo gỡ. Mâu thuẫn với nhau trong ứng xử và trách nhiệm với nội ngoại hai bên, chúng ta bày tỏ để được chuyên gia cho ý kiến… Mỗi người đến với các khóa chữa lành hay đến với các chuyên gia đều mang triệu chứng của bản thân hay mối quan hệ của mình đang gặp phải để được tư vấn, “kê toa”…

Tôi nhìn điều này rõ hơn khi quay lại các lớp học chữa lành và gặp lại những anh chị từng học chung với mình ở các lớp trước đó. Họ đến lớp với các vấn đề mới. Họ đã có tiếng nói chung trong chuyện dạy con. Họ đã thống nhất được trong việc chu toàn các bổn phận với gia đình hai bên. Họ đã có thể ngồi lại và nói chuyện được với nhau. Nhưng rồi họ lại không tìm được tiếng nói chung về tài chính: ai là người làm chốt chặn trong chi tiêu gia đình, mua xe, mua nhà hay đầu tư bất động sản… Có những cặp đôi sau khi chữa lành được những tổn thương trong truyền thông với nhau thì lại phát sinh mâu thuẫn: ưu tiên phát triển bản thân hay đầu tư kinh doanh. Rồi tôi cũng được quan sát sâu một trường hợp, đó là một cặp vợ chồng trước đó rạn nứt rất nặng bởi một trong hai người đã từng có người thứ ba, sau khóa chữa lành trước thì họ khá ổn với nhau, nhưng rồi từ đó mối quan hệ nàng dâu với mẹ chồng lại có chuyện bởi vì mẹ chồng chị ấy bảo rằng: “Cô cho con trai tôi uống thuốc gì mà giờ nó toàn chống lại tôi để bênh vực cô?”

Theo cách mà mọi việc đang diễn ra như vậy, tôi đoán rằng, chữa lành được vấn đề này thì chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề khác trong cuộc sống. Con còn nhỏ xíu, ta cãi nhau về việc chăm con; con bắt đầu đi học, ta xung đột với nhau trong việc cho con học chữ nhiều hay học các kỹ năng cuộc sống; con vào đời, ta lại bất đồng với nhau khi con chọn người yêu… Rồi thì, khi nội tình của mối quan hệ ổn thì lại phát sinh vấn đề với nội ngoại hai bên. Hay thành công trong việc kiếm tiền thì lại phát sinh mâu thuẫn trong việc xài tiền, quản lý tiền… Và theo đó thì đến khi về hưu, chắc gì vợ chồng chúng ta bớt đi các vấn đề xung đột. Lúc đó sẽ cãi nhau về chuyện con dâu, con rể, cháu nội, cháu ngoại, sui gia…, thậm chí có thể cãi nhau chuyện ngủ chung hay ngủ riêng, ăn lạt hay ăn mặn.

Ngày nay, tôi thấy trong lĩnh vực nào cũng có chuyên gia, từ chuyên gia về tài chính, hôn nhân gia đình, giáo dục con cái, định hướng nghề nghiệp, sức khỏe, dinh dưỡng… cho đến chuyên gia về tình dục, về hàn gắn quan hệ, cả chuyên gia ly hôn… Thế nên, khi gặp phải một vướng mắc về vấn đề nào, ta liền mang triệu chứng của mình tìm đến chuyên gia lĩnh vực đó. Giải quyết xong, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì dăm bữa nửa tháng, vấn đề khác lại xảy đến. Rồi ta lại tiếp tục đi tìm chuyên gia để giúp mình. Cứ thế, cuộc đời ta cứ mãi loay hoay đi vá lỗ hỗng này, đắp lỗ hổng kia.

Bạn có hiểu rằng, dù là khó khăn trong nuôi dạy con cái, bất đồng chuyện gia đình nội ngoại hai bên, không thống nhất được việc quản lý tài chính, hay trục trặc trong chuyện gối chăn… thì sự bất ổn không phải do con cái, nội ngoại, tài chính, hay chuyện tình dục có vấn đề gì… mà chính là ở mối quan hệ vợ chồng chúng ta bất ổn. Mà đi sâu hơn nữa thì chính là bản thân mỗi người đang bất ổn. Và cụ thể hơn là nơi mỗi người vẫn còn lắm những tổn thương và sự thiếu đủ đầy.

Bạn có để ý không, chúng ta chưa kịp giải quyết xong vấn đề này, thì vấn đề khác lại ập đến. Cứ ngỡ xử lý xong chuyện nọ thì mọi thứ êm xuôi, bỗng đâu chuyện kia lại xuất hiện. Vậy thì, rốt cuộc, sự bất ổn bên ngoài chỉ là sự phản chiếu của những bất ổn bên trong chúng ta mà thôi. Một khi chúng ta không giải quyết tận gốc nguyên nhân gây ra bất ổn – đó là những bất ổn nơi chính mình – thì bất cứ ai tương tác với ta, bất kỳ sự việc nào xảy đến với ta… cũng đều xuất hiện những trở ngại. Nếu chúng ta chỉ chạy đi giải quyết phần ngọn, mãi mãi chúng ta không có được phút giây nào ổn thỏa, bình an, hạnh phúc.

Vậy thì cuộc chiến của chúng ta rốt cuộc không phải là cuộc chiến ở bên ngoài – với con cái, bố mẹ, tài chính, sức khỏe, hay tình dục… mà chính là cuộc chiến bên trong mỗi chúng ta. Vấn đề không phải là chúng ta lần lượt tìm được giải pháp hay chiến thắng trong từng chuyện xảy đến với mình, với gia đình mình nhưng là chúng ta phải tìm giải pháp để chiến thắng trong cuộc chiến với chính mình. Đó là cuộc chiến với bản ngã, với cái tôi, vượt qua những giới hạn của thế giới hình tướng để tiến vào tâm chân thật, tình yêu đích thực và vô điều kiện nơi chính mình. Nếu để thua chính mình – tức thua bản ngã của mình, xem như chúng ta đã thất bại trong mọi cuộc chiến.

Vì vậy, khi gặp phải bất cứ một vấn đề gì bên ngoài, trước tiên, chúng ta hãy đi sâu vào trong chính mình để quan sát, để kết nối và để nhận ra điều gì bên trong mình đang bất ổn, tiếng nói nào đang cất lên… Khi quan sát trong kết nối và chánh niệm, chúng ta sẽ dễ dàng hơn trong việc nhìn thấy được nút thắt thật sự của vấn đề bên ngoài đang nằm ở đâu bên trong chính mình.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

KHI ĐÀN ÔNG “CHÉM GIÓ”…VIỆC MANG BẦU

Khi làm việc với các khách hàng của mình, tôi được gặp rất đa dạng những cuộc đời. Và những cuộc đời đó chẳng ai giống ai, mỗi người mỗi cảnh. Tuy nhiên, có một điều khá thú vị mà tôi nhìn ra đó là hầu như những nỗi khổ đau của các chị em phụ nữ đều có “dây mơ rễ má” với thiên chức làm mẹ của mình. Rồi tôi nhớ lại các lớp về chủ đề chữa lành mà tôi theo học, quả nhiên, khi chị em chia sẻ về những khối khổ đau, tổn thương đang đè nặng nơi mình, thì hầu như tôi nghe kể về những đau thương, mất mát, đánh đổi, hy sinh… xung quanh việc mang thai, sinh nở và nuôi con của các chị em.

Quả thật đó là một hành trình mang lại hạnh phúc vô tận nhưng thách thức vô cùng. Dường như chỉ cần một điều gợi nhớ rất nhỏ – chẳng hạn như nhìn xuống đôi tay gân guốc của mình, hay chiếc bụng đầy vết rạn, và cơ thể chẳng còn thon gọn như xưa – thì cũng đủ trở thành một mồi lửa làm bùng lên những ký ức đầy sống động với đủ gam màu khổ đau, từ cảm giác tủi thân, bị bỏ rơi, cô đơn, cả thế giới chống lại mình, không ai thấu hiểu, khó thở, nặng nề, đau đớn, mỏi mệt, chán chường, áp lực, vô vọng… xâm chiếm trọn vẹn. Họ bắt đầu tua lại “giai điệu sống mãi với thời gian” mang tên trách móc, phán xét, căm giận, đau buồn…

Khi người phụ nữ mang thai, cơ thể của họ gần như được biến đổi hoàn toàn để tạo ra một môi trường phù hợp nhất cho việc cưu mang một đứa trẻ. Tôi tưởng tượng ra rằng, nơi những cơ thể ấy hẳn đã diễn ra những xáo trộn khủng khiếp để thiết lập một “trạng thái mới”. Những nội tiết tố hay các hoóc-môn đã làm việc cật lực nhằm tạo ra sự cân bằng và tối ưu nhất để nuôi dưỡng em bé, và vô hình trung, nó tạo ra sự mất cân bằng nơi cơ thể người mẹ. Những thay đổi tất tần tật về THÂN như thể chất, cân nặng, hệ tiêu hóa, hệ nội tiết, hệ hô hấp, hệ tuần hoàn… đã dẫn đến những thay đổi rất nhiều về TÂM. Chỉ ngồi chiêm nghiệm và đi sâu vào quan sát tiến trình này, tôi đã thấy thật sự khủng hoảng trong tâm trí mình và nhận ra sự mạnh mẽ vô vàn của mọi người mẹ. Và tôi đã phần nào thấu hiểu những nỗi đau, sự khó ở nơi Thân đã tạo ra những nỗi đau và sự khó chịu nơi Tâm như thế nào.

Tôi đã từng trải qua 2 lần đồng hành cùng vợ mình trên hành trình sinh dưỡng 2 đứa trẻ. Tôi đã từng thấy vợ khó khăn trong ăn uống, đi đứng, ngủ nghỉ… thậm chí cả việc thở thôi cũng đầy cực nhọc; tôi hiểu sự khó khăn vất vả của vợ và đón nhận, nhưng chưa thể thấu hiểu được vì sao đôi lúc mình rất dễ bị vợ “luận tội” là người vô tâm, thiếu tế nhị, thiếu đồng cảm…, trong khi tôi tự thấy mình thương vợ mình nhiều hơn, và luôn cố gắng mang lại cho cô ấy sự thoải mái nhất có thể. Và tôi nghĩ rằng, không ít những người đàn ông thương vợ cũng đã từng lúng túng như thế, thậm chí còn rơi vào những thảm cảnh không đỡ nổi khi vợ mang bầu.

Khi chúng ta hiểu Thân và Tâm của mình có ảnh hưởng qua lại và không tách rời thì chúng ta sẽ hiểu ra rằng bất kỳ một nỗi đau hay sự khó chịu nào ở Thân cũng tạo ra nỗi đau hay sự khó chịu ở Tâm. Khi trong cơ thể người mẹ có sự thay đổi về nội tiết tố, họ cảm thấy khi thì nóng, lúc thì ngứa, ăn ít thì thèm, ăn cho đã thèm thì không tiêu hóa nổi, có khi chỉ nhìn thấy thức ăn là đã buồn nôn, có lúc vui không lý do, lại có khi buồn chẳng nguyên nhân, đứng ngồi thì mỏi mệt, nằm xuống thì khó thở…

Họ thật sự loay hoay và bế tắc về chính thân thể của mình và họ đi tìm một điều gì đó để bám vào, để lý giải, để tìm một sự hợp lý, để đòi lẽ “công bằng” rằng: Tại sao mình ngồi đây thở không nổi mà chồng mình lăn quay ra ngủ ngon lành như thế, lại còn ngáy như sấm? Tại sao mình trở nên xấu xí vì phải mang nặng đẻ đau mà chồng mình ra ngoài vẫn ăn mặc trau chuốt bảnh bao thế kia? Tại sao mình đi không nổi và cần người bóp chân thì chồng mình vẫn đi làm? Tại sao việc sinh con là việc chỉ dành riêng cho phụ nữ, sao không để cho chồng mang thai rồi sinh con một lần cho biết phụ nữ khổ đến mức nào? Tại sao mình ăn không vô mà chồng mình vẫn chẳng bỏ một bữa nào? Tại sao con là của chung 2 người mà mình phải bỏ dở công việc và sự nghiệp của mình, trong khi chồng mình đến ngày cuối tuần lắm lúc cũng dành thời gian cho công việc của anh ấy? Trời ơi, tại sao tôi có một người chồng vô tâm và tệ hại đến vậy?…

Và rồi cứ thế phụ nữ đau đớn cho cuộc đời và thân phận của mình, họ cần một chỗ dựa, một nơi để xả, một người để chịu trách nhiệm cho những đớn đau đó… và không đâu xa, nơi đó, chỗ đó, người đó chính là những ông chồng.

Thật vậy, đau nơi Thân sẽ tạo ra những cái đau trong Tâm. Khi Thân mình bất ổn thì khối khổ đau, tổn thương trong tiềm thức rất dễ trỗi lên và chiếm lấy “quyền kiểm soát”. Những cơn đau hay sự khó chịu nơi cơ thể của người phụ nữ do những biến đổi của hoóc môn đã làm cho ý thức tê liệt, khi đó họ cảm thấy như mọi nỗi thống khổ trên cuộc đời này đổ dồn lên họ. Nó đẩy người phụ nữ đến muôn vàn chiều kích của sự tiêu cực và vô lý mà không người chồng nào hiểu nổi, nhưng bế tắc là họ thấy họ rất có lý; và thế là xung đột và mâu thuẫn liên tục xảy ra trong thời kỳ lẽ ra cả hai rất cần và rất nên nhúng mình và ngập lặn trong bình an và tận hưởng niềm hạnh phúc.

Thật vậy, bất cứ một người chồng nào hiểu vợ mình sâu sắc đến mức nào cũng sẽ trở nên bất lực nếu không nhìn sâu vào khía cạnh Thân – Tâm này. Khi hiểu về sự tương tác qua lại không tách rời của Thân – Tâm, chúng ta sẽ hiểu được “lý lẽ” của những người phụ nữ và cảm thông cho họ những khi họ vì khó ở trong người – nhất là trong giai đoạn mang thai và sau khi sinh – mà đâm ra suy diễn, phóng đại, phán xét, ủ dột, u sầu. Trong giai đoạn này, nếu người chồng có sự lắng nghe, thấu hiểu, đồng cảm, đồng lòng, đồng hành với từng thay đổi của vợ từ tính tình, cho đến nét mặt, cách suy nghĩ, cách thể hiện cảm xúc, cách ăn – uống – đi – đứng – ngủ – nghỉ… – là những thay đổi từ Thân cho đến Tâm của vợ, tôi nghĩ điều đó sẽ góp phần rất quan trọng giúp người vợ vượt qua giai đoạn khó khăn này nhẹ nhàng hơn.

Và cũng thế, nếu người vợ có sự lắng lại, chánh niệm để quan sát những biến đổi trong Thân – Tâm mình để biết những khó chịu, đau đớn, tiêu cực đó xuất phát từ đâu, đừng để cho nỗi đau thân thể chi phối tinh thần mình rồi phóng đại vấn đề lên… thì việc kết nối vợ chồng trong giai đoạn này sẽ trở nên gắn bó và sâu sắc hơn thay vì đầy khủng hoảng, mâu thuẫn và trục trặc trong mối quan hệ. Chẳng hạn khi người vợ đang mang thai khó ăn, dễ nôn ói, hay khó ngủ, khó thở… thì việc người chồng vẫn ăn ngon ngủ tốt thở đều nên là điều đáng mừng phải không? Nghĩ xem nếu cả hai lăn ra ói, lăn ra ốm thì chuyện gì xảy ra?

Việc được cưu mang và sinh ra một con người là một Ơn gọi lớn lao mà Thượng đế, Đấng sáng tạo, Vũ trụ… đã ưu ái dành cho loài ngoài. Nếu đã có thể tạo ra một con người đầu tiên trên trái đất theo một cách nào đó, thì Người hoàn toàn có thể tạo ra mọi con người theo cùng một cách đó. Nhưng Người đã mời gọi chúng ta trở nên người đồng sáng tạo với Người qua thiên chức làm cha, làm mẹ. Chúng ta không thấy diễm phúc quá lớn lao của mình sao? Trong tâm tình biết ơn đó, chúng ta hãy vững vàng đi qua những khó khăn, thách thức trên hành trình này để tôi luyện chính mình trở nên xứng đáng với phần thưởng lớn lao mà ta đã nhận được. Ơn gọi làm cha, làm mẹ đó thật sự là một bài thuốc thử của những vấn đề đau khổ để tiến tới sự hạnh phúc viên mãn trong đời.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu