“TẤT CẢ” LÀ LỜI NÓI DỐI…VÀ LÀ SỰ ẢO TƯỞNG!

Có những khoảnh khắc nào đó trong đời, bạn rơi vào trạng thái thăng hoa, vui sướng, mãn nguyện; hoặc bạn có cảm xúc mạnh mẽ với một ai đó hay sự kiện nào đó đến mức bạn được thúc giục cho đi, trao đi bất cứ điều gì bạn có cho [những] người mà bạn yêu thương. Đúng vậy, là cho đi tất cả, là cho đi bất cứ điều gì, thậm chí bạn có thể chịu mất mát, hi sinh, thua thiệt… Đó là điều khi ấy bạn thật sự nghĩ. “Anh/em muốn cho em/anh tất cả!”, “Tất cả những gì thuộc về ba/mẹ là của con!”… Nhưng rồi thật sự là chúng ta có thể cho một ai đó “tất cả” hay không?

Bạn có nhận ra có rất nhiều thứ dù muốn thì bạn cũng không thể cho ai được. Đó là thời gian, sức khỏe, trí tuệ, bình an, hạnh phúc… Chẳng phải dù các bậc phụ huynh hết lòng mong mỏi con cái mình được mạnh khỏe, thông minh, thành đạt… và có thể “hi sinh” rất nhiều thời gian, sức khỏe, tiền bạc, thanh xuân, đam mê, cuộc đời… của chính mình để tạo điều kiện tốt nhất cho con cái; nhưng rồi, những điều đó đâu thể gom góp, tiết kiệm và gửi vào ngân hàng với các khoản mục mang tên thời gian, sức khỏe, thành đạt hay hạnh phúc… để khi chúng cần thì lấy ra xài. Có những cuộc đời “nhận” được rất nhiều di sản kế thừa – một gia tài đồ sộ, một bộ gen vượt trội, những bệ đỡ chắc chắn trong các mặt… nhưng rồi chắc gì những cuộc đời ấy có được “tất cả” như sự kỳ vọng của người để lại?

Rồi ngay cả những thứ chúng ta có thể cho đi tất cả, giả như đó là toàn bộ của cải vật chất của mình cho con cái hoặc người mình thương, thì đâu phải lúc nào đối tượng ta muốn cho họ cũng muốn nhận, và điều mà họ nhận từ ta đâu chắc sẽ mang lại giá trị cho họ, lại có khi đó là gánh nặng cho chính họ nữa. Ngay cả tình thương cũng là điều mà chúng ta cứ ngỡ cho đi là đến được trong tim người khác. Bạn có thấy dẫu bạn yêu thương ai đó hết mực, nhưng người ấy không đón nhận hay cảm nhận được trọn vẹn tình thương của bạn, thì họ vẫn có thể bất hạnh như thường?

Cho nên, khi nói rằng ta cho ai đó tất cả thì đó là tiếng nói của cảm xúc nhất thời, tiếng nói của sự thiếu tỉnh thức, hay chỉ là cách nói để thuyết phục người kia mà thôi. Khi nói trong sự thiếu kết nối và tỉnh thức thì mọi lời đều trở nên lời nói dối.

Cũng tương tự như thế, chúng ta có thể cũng đã từng nói với người yêu, vợ/chồng hay con cái, thậm chí với sếp hay nhân viên, bạn bè thân thiết… của mình rằng ta làm điều này tất cả là vì họ. Nhưng kỳ thực có phải tất cả là vì người hay vì bản thân chúng ta nữa? “Tôi đứng ra gánh vác mọi thứ trong gia đình này là vì em”, “Em từ bỏ sự nghiệp của mình để ở nhà chăm sóc gia đình là vì anh”, “Ba/mẹ thức khuya dậy sớm làm lụng vất cả tất cả là vì con”, “Mình vượt một quãng đường xa để có mặt ở đây tất cả là vì bạn”… Thật ra, khi làm bất cứ một việc gì, dẫu chúng ta có hi sinh vì người khác đi nữa thì trước tiên việc đó làm ta cảm thấy vui, ẩn chứa trong đó có sự tự hào của cái tôi, có khát khao của việc được công nhận, len lỏi trong đó có mong muốn chứng tỏ bản thân… Dẫu có thể bạn làm gì đó cho người khác mà không đòi hỏi, thì đó chỉ là không đòi hỏi những thứ hữu hình mà là đòi hỏi nơi người kia sự ghi ơn, ngưỡng mộ, tôn trọng… Vì thế, khi đối tượng được bạn cho, tặng, trao, ban không thể hiện đúng thái độ của người hàm ơn, liệu bạn có tiếp tục lại trao đi “tất cả” trong vô tư, nhẹ nhàng, hết lòng khi chỉ cần thấy đó là việc nên làm, phải làm? Câu nói mà tôi vẫn thường nghe thấy đó là: “Thật không biết điều!” – một sự bất mãn khi ai đó không có thái độ đúng với kỳ vọng của người cho. Cái vị kỷ của con người rất lớn, chỉ là chúng ta không nói ra, không thừa nhận, hoặc không nhận ra mà thôi.

Vì thế hãy luôn tỉnh thức và kết nối với tình yêu đích thực, khi đó ta sẽ hiểu được không ai có thể cho người khác tất cả. Chúng ta chỉ có thể tạo điều kiện, nâng đỡ, tiếp sức, thúc giục, truyền cảm hứng… cho những điều tốt đẹp có thể đến với người khác; còn điều ấy có đến được với đối tượng ta muốn cho hay không thì nằm ngoài khả năng và sự mong đợi của ta. Thế nên hãy ý thức mỗi khi muốn nói rằng ta cho người tất cả, hay ta làm tất cả là vì người. Đó chỉ là một lời nói vu vơ, nói trong lúc thiếu kết nối với con người đích thực bên trong của chính mình.

Và “tất cả” sẽ trở thành lời nói thật khi chúng ta thật sự để mình trở thành một đường dẫn hay công cụ trong tay Thượng đế, Đấng tạo hóa, Vũ trụ… để thông qua ta, Nguồn sẽ tuôn đổ tình yêu, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hồng ân và mọi điều tốt lành cho muôn người và vạn vật. Và nhờ mở lòng để mọi thứ được chảy qua ta mà ta có được tất cả, và lan tỏa được tất cả những điều tuyệt vời nhất đến mọi người xung quanh. Dấu hiệu để chúng ta nhận ra mình có cho đi từ tình yêu đích thực hay cho đi từ cái tôi đó là bất cứ điều gì mà chúng ta cho đi từ tình yêu đích thực sẽ làm sinh sôi nảy nở nơi chúng ta nhiều hơn chứ không làm cạn kiệt, hao hụt hay vơi cạn nơi mình. Cho đi tình yêu sẽ làm cho tim ta chan chứa yêu thương; cho đi sự tha thứ, sẽ làm cho mình có thêm tự do và hạnh phúc; cho đi tiền bạc sẽ giúp khơi thông dòng chảy thịnh vượng nơi ta… Khi cho đi tất cả bằng tình yêu đích thực thì càng cho ta càng được nhiều hơn, tràn đầy hơn. Ngược lại, khi cho đi từ cái tôi, ta luôn mong cầu và đòi hỏi sự đáp trả lại theo một cách nào đó, nếu không nhận lại được đúng kỳ vọng, ta sẽ đau đớn, bực dọc, bứt rứt, bất an, phẫn nộ…; và khi cho đi từ lớp vỏ cái tôi, càng cho đi ta càng trở nên “đói khát”, cạn kiệt, hao mòn. Vì thế, chìa khóa cho mọi thứ trong đời vẫn là kết nối với Nguồn – nơi chúng ta có được tất cả và được mời gọi để trao đi tất cả!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

TÌM LẠI NỬA KIA

❤Vợ bạn chính là người vợ mà bạn luôn tìm kiếm
❤Chồng bạn chính là người chồng bạn luôn tìm kiếm

Bởi trong cuộc đời này, những người mà bạn gặp đều là người nên gặp, những chuyện xảy ra đều là chuyện cần xảy ra. Vì vậy, nếu đời sống hôn nhân của bạn một ngày nào đó bỗng chán chường, mỏi mệt và mất đi sự gắn kết, thì đừng vội cho rằng mình đã chọn sai người. Có lẽ, bạn chưa làm đúng một điều gì đó…

🥰Trước đây, cứ mỗi dịp nghỉ lễ, tôi lại háo hức quẩy ba lô đi du lịch. Càng đi xa và được khám phá những vùng đất mới, cùng với việc thưởng thức ẩm thực bản địa luôn làm tôi thích thú. Thế rồi, những ngày này, khi em Na cứ xà quần khắp mọi nơi, các kế hoạch du lịch hay công tác của tôi cũng đành gác lại. Mỗi ngày tôi chỉ đi đến đúng nơi cần đến, gặp đúng người cần gặp, làm xong việc lại quay về nhà.

😘Thế nhưng, trên con đường dường như đã quá quen thuộc, đi đến mòn lốp xe, tôi lại phát hiện ra những điều đầy ngỡ ngàng mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đó bao giờ. Là cây hoa dại ven đường dường như nở quanh năm. Là những gốc cây khô cằn nẩy những chồi non mơn mởn. Là mùi hương của hoa Ngọc Lan nhà ai đó thơm cả một đoạn đường. Là các quán ăn đủ món đủ vị đủ miền trên một con phố ngắn… trông cũng hấp dẫn phết. Sao trước giờ tôi không nhìn thấy? Hạnh phúc có sẵn ở đây, ngay lúc này, quan trọng là chúng ta có nhận ra!

Những ngày này, tôi dành thời gian để đọc nhiều sách hơn. Trong đó, có vài cuốn sách tôi yêu thích nên đọc lại lần nữa. Và lần này, tôi lại nghiệm thêm được những điều mới mẻ khác xa lần trước. Trong đó, có những đoạn tôi tâm đắc nên viết ra cuốn sổ, mỗi lần đọc lại, tôi thấy mình lại có nhiều cảm nhận sâu sắc hơn.

Và trong mối quan hệ cũng vậy, tôi nghĩ rằng, không phải vợ hay chồng bạn càng ngày càng trở nên tẻ nhạt và buồn chán, mà vì bạn không có khả năng thay đổi nhận thức bản thân và cảm nhận sự thay đổi chiều sâu diễn ra hằng ngày nơi họ.

Vậy làm cách nào để bạn luôn có được các nhìn mới mẻ, đầy trân trọng và luôn yêu thương nửa kia của mình?

1. BẠN PHẢI KHƠI DẬY ĐƯỢC TÌNH YÊU TRONG BẠN

Khi trong bạn có tình yêu, mọi giác quan của bạn được phủ đầy năng lượng yêu thương, nên mọi thứ bạn nhìn, mọi điều bạn nghĩ, mọi việc bạn làm, mọi lời bạn nói, hay mọi cảm nhận của bạn đều xuất phát từ tình yêu. Bạn thử nghĩ đi, có phải khi đang sùng đang bực trong người, ăn gì cũng thấy dở, nhìn đứa nào cũng thấy ghét, gặp ai cũng muốn gây gỗ…? Còn khi trong lòng có niềm vui, nhìn con chó mặt xệ nằm một đống chảy nước dãi hôi rình cũng thấy ồ sao nó trông đáng yêu và buồn cười làm sao.

Khi có tình yêu, bạn bao dung, tha thứ và yêu thương. Nên dẫu những thiếu sót hay sai lầm của đối phương có làm bạn thất vọng, buồn phiền thì bạn không chọn kết tội hay “ăn miếng trả miếng” với họ; nhưng bạn chọn thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ, giúp đỡ, khích lệ… để họ thay đổi và trở nên hoàn thiện hơn. Giả như chồng bạn có chút “say nắng” với một cô gái, sau khi “cứng rắn” thể hiện lập trường của mình thì việc bạn tha thứ, bỏ qua và dùng tình yêu của mình để “thu phục” anh ấy sau khi tìm hiểu đâu là nguyên nhân dẫn đến sự việc này để thay đổi, thì việc kết nối lại giữa bạn và anh ấy hẳn sẽ dễ mang lại kết quả tốt đẹp hơn.

Khi có tình yêu, bạn nhìn mọi thứ khác đi. Thật vậy, “Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình”. Khi tình yêu tràn ngập trong bạn, bạn nhìn vạn vật và mọi người trong cái nhìn đầy thú vị, sáng tạo, mới mẻ và yêu thương. Khi tình yêu ngự trị trong bạn, bạn không mong cầu, không đòi hỏi nên bạn dễ dàng đón nhận mọi sự với niềm vui, và như nó vốn là. Nhờ thế, bạn luôn giữ được sự bình yên và niềm vui nội tâm của mình.

2. BẠN PHẢI LUYỆN TẬP KHẢ NĂNG QUAN SÁT SÂU

Mọi thứ trên đời đều giới hạn nếu không được kết nối với Nguồn. Cũng vậy, mọi khả năng của bạn đều giới hạn nếu bạn không kết nối được với Nguồn lực vô hạn của Vũ trụ. Để làm được điều này, đòi buộc bạn phải có khả năng trưởng thành về mặt tâm linh. Những gì bạn có thể nhìn thấy, chạm thấy, nghe thấy bằng các giác quan đều có giới hạn. Vì thế, bạn cần rèn luyện khả năng quan sát sâu, cảm nhận sâu hơn những gì hiển hiện trước mắt bạn. Điều này cần bạn nhắm mắt lại, thinh lặng để đi vào kết nối với bên trong của chính mình.

Ăn cơm hoài có khi nào bạn thấy chán? Nhưng rồi hãy thử một lần quan sát thật sâu, bạn sẽ thấy những điều kỳ diệu. Từ hạt giống được gieo xuống đất, mục nát đi và nảy mầm để một cây non lớn lên. Đi qua những ngày mưa – ngày nắng – đêm sương – những buổi hanh hao – những ngày mưa bão, chống chọi với thời tiết, sâu bệnh, cỏ dại… để bám rễ sâu và mạnh mẽ lớn lên. Rồi cây lúa trỗ đồng đơm bông kết hạt. Hạt chín trĩu cành trong ánh mắt khấp khởi vui mừng của bác nông dân… Giờ đây, bạn được ngồi nơi đây ăn một bát cơm là thành quả của một quá trình tuyệt đẹp, bạn có thấy biết ơn và trân quý cuộc sống này?

3. BẠN PHẢI THAY ĐỔI KHẢ NĂNG CẢM THỤ VÀ CHIÊM NGHIỆM

Tôi từng “lỡ tay” lạc vào một hội các mẹ bỉm sữa đang nói về chuyện rạn da sau sinh. Đọc nhiều những chia sẻ của họ mới thấy “đau đớn thay phận đàn bà”. Rất nhiều chị em sau sinh bị mất dáng, rạn da và hạnh phúc gia đình của họ cũng vì đó mà rạn nứt và đổ vỡ. Thật đau cho các chị, mà cũng thật khó cho các anh. Vậy phải làm sao đây?

Khi bạn chỉ nhìn bằng mắt, bạn sẽ chỉ có thể thấy được rất nhiều những khối mỡ, rất nhiều những vết rạn nứt trên da, rất nhiều những vết thâm nám… Một sự mất mát và xuống cấp trầm trọng. Mùi hương đầy quyến rũ, đường cong làm nghiêng ngã, và làn da mịn màng làm đắm say ngày nào giờ đây là chỉ toàn mùi ngai ngái với 3 vòng như nhau và hết sức đồ sộ, rồi sờ đâu cũng thấy nhám xạm… Nhưng rồi, sau những phút “đứng hình” như thế, bạn hãy tập đi vào quan sát sâu để tìm ra cho mình đáp án của những câu hỏi: “Tại sao cô ấy nứt bụng? Chuyện gì xảy ra? Trước đó thì sao? Sau đó thì sao?” Đó chẳng phải là dấu vết của một tình yêu lớn lao hay sao? Nơi ấy chẳng phải vừa cưu mang một sự sống hay sao?… Nhìn bằng con mắt yêu thương, bạn sẽ thấy tình yêu lấp lánh nơi từng vết nạn ấy. Và bạn sẽ thương biết bao nhiêu nửa kia của mình.

Lần nọ, tôi về quê và đến thăm nhà một người anh họ. Nhà anh được xây lại khang trang và hiện đại, nhưng ở một góc phòng, tôi thấy một chiếc máy may cũ kỹ vừa chiếm chỗ vừa rất “lạc quẻ”. Tôi bộp chộp hỏi: “Sao anh giữ lại cái này làm gì? Phá hỏng phong cách nội thất của cái phòng.” Anh từ tốn kể lại cho tôi những kỷ niệm gắn liền với chiếc máy may cũ kỹ này. Rằng, nó là tài sản lớn nhất của ba mẹ anh ngày ấy, nó đã ngày đêm làm việc nuôi mấy anh em anh học hành lớn khôn, nó đã thấm những giọt mồ hôi nước mắt của mẹ những ngày khó khăn, nó đã chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc của cả nhà… Và giờ đây, mỗi lần nhìn nó, anh thấy biết ơn. Anh cũng muốn giữ lại nó để sau này kể lại cho các con anh về ông bà, về tuổi thơ của bố chúng và dạy cho các con anh hướng về nguồn cội với lòng biết ơn. Sau câu chuyện đầy xúc động của anh, tôi đã nhìn thấy chiếc máy may bằng con mắt hoàn toàn khác.

Chắc bạn ít nhiều cũng từng có những trải nghiệm tương tự như thế? Điều đó nhắc chúng ta cần luyện tập khả năng quan sát sâu, và nhất là về nửa kia của mình.

Nhìn vợ/chồng một cách hời hợt và thiếu yêu thương, càng sống chung ta sẽ càng chán nhau. Mỗi một ngày trôi qua, mỗi chúng ta đều già đi, xấu đi, yếu đi, chậm đi… thì cách nào để duy trì hay làm lớn lên tình cảm vợ chồng được? Nhưng rất may, tình yêu đích thực lại được đơm chồi và lớn lên từ những ý nghĩa được tạo thành nơi bất cứ điều gì chúng ta đi qua. Quan trọng là cách mà chúng ta quan sát và cảm nhận. Nửa kia của bạn chắc chắn không bất biến trong vòng quay cuộc đời, họ mới mẻ từng ngày, sao bạn lại thấy chán? Bạn chẳng nhìn thấy gì tươi mới nơi người bạn đời là vì cách quan sát của bạn đã cũ kỹ. Vì vậy, hãy thay đổi cách nhìn của bạn, học nhìn sâu và chiêm nghiệm để cảm nhận được vẻ đẹp và tình yêu trong từng khoảnh khắc nơi nửa yêu thương của mình.
Và một lần nữa, bạn đừng quên:

VỢ BẠN CHÍNH LÀ NGƯỜI VỢ BẠN LUÔN TÌM KIẾM

CHỒNG BẠN CHÍNH LÀ NGƯỜI CHỒNG BẠN LUÔN TÌM KIẾM

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu