ĐỪNG DỄ BUÔNG TAY

Trong cuốn sách Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi, một trong những ý tưởng đọng lại rất sâu trong tôi, để rồi mỗi lần gặp phải những khó khăn, thử thách trong cuộc sống, tôi luôn nhớ lại thông điệp này để mạnh mẽ và kiên trì vượt qua. Đó là: vũ trụ này, cuộc đời này sẽ bắt bạn học đi học lại một bài học mãi cho đến khi nào bạn qua được mới thôi.

Hôn nhân là một điều rất thiêng liêng. Bởi không phải ngẫu nhiên mà hai người xa lạ gắn kết nên vợ nên chồng với nhau. Rồi từ mối tương quan đó lại tạo ra những sinh linh, những sự sống mới – đó là một món quà đặc biệt và kỳ diệu mà Thượng đế ưu ái dành tặng cho hành trình thiêng liêng này. Và đâu đó, sự gắn kết của vợ chồng trong một giai đoạn nào đó – dù ngắn hay dài – thật sự có ý nghĩa trong hành trình giúp những đứa trẻ lớn lên và học những bài học cuộc sống.

Bước vào hôn nhân là bước vào một trường học mới. Đừng tưởng rằng khi chúng ta kết thúc những năm đèn sách ở nhà trường thì không còn phải học gì nữa. Cuộc đời này là một trường học lớn, mà qua bất cứ một công việc, một mối quan hệ, một sự kiện, một biến cố, một tình trạng, một con người nào đó mà ta gặp gỡ trong đời… đều mang đến cho ta những bài học và bài tập buộc ta phải học, phải hành. Hành trình ấy chỉ thật sự kết thúc khi bạn đã học được trọn vẹn bài học dành cho mình.

Bạn hãy nhớ lại thuở cắp sách đến trường, có những bài học mang lại niềm vui, hứng khởi và khá dễ dàng; nhưng cũng có những bài học đầy khó khăn, thách đố kiểu như những bài tập nâng cao. Ở trường đời hay trong “trường hôn nhân” này cũng vậy, bên cạnh những ngọt ngào, san sẻ, vui tươi… còn có cả những điều có thể khiến bạn căng thẳng, mỏi mệt, buồn đau; và bạn hãy biết rằng đó là những điều tất yếu trong mọi “trường hôn nhân”. Tuy nhiên, khi bạn nhận thức được rằng đó là những bài tập khó, bài tập nâng cao giúp bạn giỏi hơn, xuất sắc hơn, có được phần thưởng cao hơn thì bạn sẽ có được động lực và tạo cho mình một tâm thế vững vàng, tập trung để tìm mọi cách chinh phục cho được những bài tập khó ấy. Ngược lại, nếu bạn không nhìn ra đó là bài học dành cho mình, bạn sẽ khó lòng để dồn sự nỗ lực, cố gắng và rồi bạn sẽ dễ thấy mình đã “cố gắng hết sức” và bỏ cuộc rất sớm.

Vậy đâu là dấu hiệu để bạn biết được mình đã cố gắng hết sức, đã hoàn thành bài học của mình trong hôn nhân?

Một khách hàng của tôi chia sẻ về quyết định ly hôn của chị ấy, chị ấy bảo rằng mối quan hệ vợ chồng của chị không còn gì có thể cứu vãn được nữa, chị đã đau khổ đến tận cùng và giờ đây chị vẫn hằng gặm nhấm những khối khổ đau cứ chờ chực tuôn trào dù chị luôn cố gắng để nuốt nó đi, nén nó lại, lãng quên nó và chờ sự nhiệm mầu của liều thuốc thời gian. Tôi không ở trong cuộc hôn nhân đó để biết được họ đã đau khổ đến mức nào để rồi phải đi đến quyết định chia tay, nhưng qua những gì chị ấy kể, tôi tin là chị ấy đã chưa đi đến tận cùng của đau khổ như cách chị ấy nghĩ. Vì sao?

Nếu chị ấy đã đi đến tận cùng của khổ đau, chị ấy sẽ không còn khổ đau nữa. Tận cùng của đêm đen là bình minh; tận cùng của khổ đau là niềm an lạc, đó là quy luật của cuộc sống. Một khi bạn đi trọn tiến trình của mình để học xong bài học, phần thưởng cho bạn đó là sự hoan lạc, an nhiên, thảnh thơi, nhẹ nhàng, bình an, không còn vướng mắc, không còn hối tiếc gì đối với hành trình ấy. Ngược lại, nếu bài học còn dở dang mà bạn chọn bỏ cuộc, chắc chắn bài học ấy sẽ cứ theo bạn mãi trong những bước đường tiếp theo của bạn trong cuộc đời này, thậm chí nó còn kéo dài cho đến tận những kiếp sau nếu bạn vẫn chưa “trả bài” hoàn chỉnh.

Chị khách hàng tôi vừa kể trên đã đặt cho tôi câu hỏi thế này: “Chị nên đi tiếp hay dừng lại cuộc hôn nhân của mình? Chị đã ra quyết định ly hôn, nhưng chị cần có người ủng hộ quyết định đó của chị, bởi một mình chị không thấy bình an.” Tôi nói rằng tôi không thể thay chị ra quyết định, cũng không ủng hộ hay phán xét quyết định của chị. Tôi gợi ý cho chị rằng, câu hỏi cần thiết nhất chị cần hỏi chính mình lúc này là: Bài học của chị trong cuộc hôn nhân này là gì, và chị đã học xong bài học đó chưa? Tất nhiên, phải sau nhiều phiên coach nữa, tôi mới giúp chị dần dần tìm ra được đáp án cho những bước đi tiếp theo của chị – đó là đi sâu vào kết nối với tình yêu đích thực bên trong chị và mở lòng khám phá mọi ngóc ngách trong cuộc hôn nhân của chị.

Khi chúng ta trải qua một thử thách hay một biến cố tồi tệ nào đó trong cuộc hôn nhân, chúng ta phải tìm cho ra và thấu hiểu được đâu là nguyên nhân, đâu là bài học/là thông điệp đằng sau những thứ tạo ra sự gãy đổ và tan vỡ ấy. Bạn phải hiểu vì sao mình phản ứng thế này – đằng sau đó là mô thức gì điều khiển; phải hiểu vì sao người kia có kiểu truyền thông như thế – đằng sau đó là niềm tin gì, giá trị nào chi phối; phải hiểu đời sống hôn nhân là thế nào; phụ nữ và đàn ông khác biệt ra sao và cần đón nhận nhau thế nào; si mê hay tham ái là gì và mình có đang ở trong tình trạng đó không; mình và nửa kia có những niềm tin gì và theo đuổi giá trị nào; đâu là những giá trị xung đột nhau giữa 2 người; mỗi người vướng mắc vào điều gì; mỗi người nhận thức ra sao; vợ/chồng mình có những khối khổ đau nào đè nặng; nội lực của từng người thế nào; cả hai đã ở đâu trong tiến trình học những bài học của mỗi người… Những điều đó sẽ giúp bạn thấu hiểu chính mình hơn, cũng như để hiểu người bạn đời của mình rõ ràng hơn. Khi bạn đã thấy được toàn vẹn bức tranh hôn nhân của mình ở mọi góc sáng – góc tối – phần nổi – phần chìm, bạn sẽ thấy mình đang đứng ở đâu trong đó, từ đó bạn sẽ dễ dàng trả lời được câu hỏi mình đã đi đến tận cùng bài học của mình hay chưa.

Trong trường hợp của chị khách hàng tôi kể trên hay của bất kỳ ai trong chúng ta, một khi chúng ta đã đi qua tiến trình chữa lành được những nỗi đau và tổn thương của mình, đã thanh thản và an nhiên với cuộc đời, đã đi đến tận cùng rồi thì muốn chia tay hay tiếp tục phụ thuộc vào tự do ý chí của bạn. Có thể bạn chọn tiếp tục đồng hành bên cạnh người bạn đời, hoặc bạn có thể chọn ra đi theo một con đường mới; hoặc sự lựa chọn của người kia là ở lại hay rời xa bạn… thì trong bạn cũng an vui, biết ơn, yêu thương, tôn trọng, ghi nhận…, không có chút sân hận hay phán xét, không khổ đau hay uất ức gì cả. Bởi khi bạn kết nối được với tình yêu đích thực, bạn sẽ nhận ra tình yêu đích thực là tình yêu lan tỏa và không phụ thuộc vào sự gắn kết. Tình yêu ấy nếu không còn một nửa bên cạnh để trao ban thì nó sẽ chảy tràn sang cho con cái, cho anh chị em, cho bạn bè, cho đồng nghiệp, cho cuộc sống, cho nhân loại… Tình yêu đích thực ấy không vì kết thúc một mối quan hệ mà trở nên hao mòn hay cạn kiệt.

Có những người chia tay dễ dàng, nhưng rồi họ ôm một mối khổ đau kéo dài trên bước đường sau đó. Bởi lúc họ ra quyết định ly hôn, họ chỉ nhìn thấy trên bề mặt của mối quan hệ đó là sự thiếu hòa hợp mà không đi đến tận cùng của sự tỉnh thức để nhìn rõ bức tranh của cuộc hôn nhân. Có thể họ quyết định bởi bị tác động của đám đông thiếu tỉnh thức, của cảm xúc bị chi phối của khối khổ đau, bởi sự thôi thúc muốn chấm dứt ngay bế tắc… Rồi cũng có những người cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân đã “bốc mùi” một cách vô vọng bằng sự vô minh của mình. Họ có thể theo học vài khóa học với mục tiêu cải thiện tình trạng hôn nhân. Nhưng rồi những nỗ lực hay cố gắng của họ lại xuất phát từ những mong cầu cần được đáp ứng nơi bản ngã của mình. Họ lại sai đường bởi họ không phải cố gắng đi tìm sự thật để sống với tình yêu đích thực, nhưng lại tiếp tục vun vén cho cái tôi của mình. Và rồi họ dễ dàng rơi vào chán nản và bỏ cuộc bởi cảm thấy mình đã nỗ lực “hết sức” mà chẳng có gì đổi thay. Với tôi, đó là sự cố gắng nửa vời, bị cái tôi dẫn dắt, vướng mắc trong mong cầu. Theo cách như thế thì không thể tạo ra một thay đổi nào tích cực hay mở ra một chút ánh sáng nào cho cuộc hôn nhân.

Vậy thì, đừng dễ buông tay khi ta chưa đi đến tận cùng của mọi bài học, và hãy buông tay để cởi trói đời nhau, cho nhau sự tự do để mở cửa cho tình yêu đích thực dù ta còn bên cạnh hay chọn chia xa. Và tôi muốn kết thúc bài chia sẻ này bằng một câu chuyện. Chuyện kể rằng, có một cặp vợ chồng sống rất hạnh phúc với nhau. Suốt 10 năm sống chung đầy niềm vui, an nhiên, hòa hợp. Sau kỷ niệm cuộc hôn nhân 10 năm, một ngày cô vợ thu vén đồ đạc của mình rồi đến cám ơn chồng và từ biệt ra đi. Cô bảo rằng “giờ em phải đi tìm một người nào đó mà trái tim em mách bảo”. Người chồng đau đớn không thể hiểu vì sao. Anh tìm đến một pháp sư quy hồi tiền kiếp. Anh hỏi vị pháp sư rằng:

-Tại sao chúng con đã sống hạnh phúc suốt 10 năm như thế mà cô ấy vẫn đi tìm người khác?

Sư thầy mỉm cười và giúp anh trở về kiếp trước của mình để nhìn thấy hình ảnh 1 cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường. Mọi người đi qua đều bỏ đi. Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi vì anh vội đi cho kịp kỳ thi của mình. Sau đó có 1 chàng trai khác cũng đi ngang qua, nhìn thấy cô gái ấy và vội đem xác cô gái đi chôn rồi mới tiếp tục lên đường đi thi.

Sư thầy nhìn anh chàng và nói:

-“Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người mà giờ cô ấy đi tìm chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy.

Khi lần đầu được nghe câu chuyện này, tôi buộc miệng nói lên lời tiếc nuối thay cho người chồng ấy rằng: anh ta mà biết thế thì kiếp trước đã đắp thêm 1 chiếc áo nữa cho cô ấy để kiếp này được sống hạnh phúc với cô ấy những 20 năm. Tôi đùa thôi. Khi bạn khơi được tình yêu đích thực nơi mình thì bạn sẽ thấy rằng, yêu không nhất định cứ phải bên cạnh nhau khi duyên nợ đã chấm dứt, mà yêu là dù bên cạnh hay chia tay đều mở cửa trái tim mình ra để trao ban, cho đi, lan tỏa tình yêu cho người ấy và cho bất cứ ai trong đời.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

BẠN HAY CÁI TÔI CỦA BẠN ĐANG SỐNG?

Từ khoảnh khắc được sinh ra đời, mọi thứ nơi ta và xung quanh ta bắt đầu lớn dần lên. Ngoài việc phát triển về mặt cơ thể – chiều cao, cân nặng…, nếu may mắn tài chính của ta cũng dày lên, đồ đạc của ta cũng nhiều lên, các mối quan hệ của ta cũng dần trở nên phong phú hơn, thế giới quan của ta cũng ngày càng mở rộng… Và nếu chúng ta cứ sống một cuộc sống hướng ra bên ngoài, tập trung phát triển những gì liên quan đến phần xác thì có một thứ vẫn không ngừng lớn mạnh đó chính là “cái tôi” của mỗi chúng ta. Có rất nhiều nghiên cứu liên quan đến cái tôi hay người ta còn gọi là bản ngã của con người. Nhưng dưới góc nhìn tâm linh thì cái tôi chính là lớp vỏ bọc tự vệ, là các vai diễn mà chúng ta thường xuyên sử dụng nó, khoác nó lên mình để thể hiện mình trong cuộc sống.

Chẳng hạn, khi bạn có con, vai diễn ông bố/bà mẹ của bạn bắt đầu xuất hiện. Vai đó sẽ không để cho bạn sống hoàn toàn như cũ so với thuở còn độc thân hay thời điểm chưa có con. Bạn bắt đầu có những thay đổi cho phù hợp với vai trò làm cha/làm mẹ. Bạn bắt đầu nghiêm trọng hơn, bạn tỏ ra mẫu mực hơn, thậm chí bạn gia trưởng hơn, bạn muốn thể hiện trước mặt con cái mình là người cha/người mẹ tuyệt vời/thành đạt/đầy tình thương/đáng tin cậy hay theo một cách nào đó bạn muốn… Rồi khi bạn bè của con đến chơi, bạn cũng muốn thể hiện sự quan tâm, chu đáo, tử tế… để các cháu có cái nhìn thiện cảm về bạn, để con bạn nở mày nở mặt về ba/mẹ chúng. Trong sâu thẳm, bạn đang diễn vai của người làm cha/mẹ. Khi đi làm, bạn có thể vào vai một người sếp gần gũi và nhẹ nhàng. Bạn có thể vừa bực mình vì một chuyện gia đình, nhưng khi bước vào văn phòng thì bạn vẫn cố gắng nở một nụ cười tươi với mọi người và thân thiện chúc mọi người một ngày vui vẻ. Khi một đứa nhân viên của bạn làm việc thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng, gan bạn muốn túm cổ nó lên hỏi tội thậm chí đuổi cổ, nhưng rồi bạn lại cố gắng kiềm chế để rủ nó ra café nói chuyện. Bạn muốn giữ hình ảnh một người sếp ân cần và bao dung nên bạn không thể hành xử theo cách “bung dao”.

Vì đâu chúng ta hình thành nên những cách hành xử như vậy? Một số nhà tâm lý gọi đó là “game”, một kiểu chơi mà bạn dùng để bạn có thể tồn tại và được đáp ứng các nhu cầu của mình trong đời sống. Các vai diễn mà bạn thể hiện hay các game mà bạn đang chơi được hình thành qua năm tháng, đặc biệt là trong những năm đầu đời. Khi mà tâm trí bạn như một tờ giấy trắng, lúc này, cách bạn tương tác với những người đầu tiên trong đời như cha mẹ, ông bà, người chăm sóc… để học cách tồn tại trong cuộc sống đã dần dần hình thành các kết nối thần kinh trong não của bạn, và bạn thấy đó là cách hiệu quả để bạn có thể được đáp ứng các nhu cầu. Giả như nếu trước đây bạn được đáp ứng các nhu cầu về ăn, uống, ngủ, chơi, nhõng nhẽo… bằng tiếng khóc của mình, có nghĩa là muốn gì cứ khóc là được, thì mỗi khi cần gì, bạn thường khóc lóc, giãy giụa, ăn vạ… để có được thứ mình muốn. Lớn dần lên, bạn sẽ dùng cách mè nheo, lãi nhãi hay công kích người khác để bạn được đáp ứng nhu cầu. Nếu lúc nhỏ, tiếng khóc của bạn không giúp bạn có được sự thỏa mãn các nhu cầu của mình, như khi bạn xin gì đó mà không được cho, hay khi bạn bị người lớn la, bạn biết khóc lóc không hiệu quả và bạn chọn lầm lũi, im lặng, và rồi người lớn tự động đáp ứng nhu cầu cho bạn (có thể vì thấy bạn quá đáng thương, quá tội nghiệp). Đến khi lớn lên, bạn sẽ có xu hướng chọn cách thoái lui, giữ im lặng để các yêu cầu của bạn được người khác đáp ứng chứ không phải bằng cách mè nheo hay tấn công. Đó chỉ là những ví dụ rất đơn giản để bạn dễ hình dung là vai diễn, các game bạn chơi được hình thành như thế nào.

Từ những quan sát về cách phản ứng hay hành xử của chính mình, bạn có thể thấy được cái tôi của mình có những yếu tố gì và định hình nên con người chúng ta ra sao. Thông qua đó, bạn cũng sẽ thấy rõ là gần như bạn không có khả năng sống thật với chính mình mà chỉ hóa thân vào các vai diễn, các trò chơi, các lớp vỏ bọc để bạn tồn tại mà thôi.

Điều hình thành trong cái tôi dễ được nhắc đến nhất là các niềm tin về bản thân. Niềm tin chính là những điều bạn tin về cuộc sống và tin về bản thân. Nhưng kỳ thực, tất cả những niềm tin này không phải là chân lý, nhưng do qua quá trình bạn tương tác với cuộc sống, tương tác với những người xung quanh và rồi bạn cho đó là những điều cực kỳ đúng. Chẳng hạn một trong những niềm tin về đời sống tình cảm rất sai lầm mà nhiều người vẫn xem như một lẽ phải: yêu là phải ghen. Không ít người xem các trò ghen tuông vừa là quyền, vừa là thông điệp để chứng minh tình yêu và hiên ngang tuyên bố: Tôi yêu nên tôi có quyền. Đó là tiếng nói của kẻ ghen tuông, nhưng đáng buồn thay, những người là nạn nhân của những chuyện ghen tuông dù lãnh nhận những hậu quả tệ hại của việc ghen tuông thì cũng cho rằng hành động của người kia là đúng đắn bởi họ đều có chung một niềm tin: yêu là phải ghen.

Loại vỏ bọc thứ 2 mà bạn cài vào mình có tên gọi là các cách nghĩ tiêu cực. Bất cứ một sự việc nào xảy ra trong đời bạn cũng hình thành nên một cái neo. Và nếu những cái neo nào đó dẫn đến các phản ứng tiêu cực, và thông qua đó bạn đã từng tồn tại được thì bạn sẽ giữ chặt cái neo đó hay cách phản ứng đó. Chẳng hạn, nếu bạn từng thất bại trong một cuộc tình, bạn bị một người đàn ông dối lừa phản bội, từ đó bạn bắt đầu hình thành một cách nghĩ: cứ chân thật, chân thành, hết mình với đàn ông thì thế nào họ cũng xem thường, lợi dụng rồi bỏ rơi. Từ đó về sau, mỗi lần gặp bất cứ người đàn ông nào, cách nghĩ tiêu cực ấy luôn lên tiếng và điều khiển bạn. Và chắc chắn, với cách nghĩ như vậy thì cuộc đời bạn không bao giờ có được hạnh phúc.

Bộ mặt thứ 3 của cái tôi mà bạn vẫn sa vào đó là các thói quen xấu. Đã gọi là thói quen rồi thì chắc chắn bạn không thể thoát khỏi nó nếu bạn không ý thức một cách rõ ràng rằng nó đang tạo ra cho đời bạn các kết quả tồi tệ khủng khiếp mà nếu không thay đổi thì bạn tiêu đời ngay tắp lự. Còn nếu tình trạng chưa có gì khẩn cấp, bất chấp kết quả xấu, bạn vẫn ung dung sống với nó. Nói đâu cho xa, thói quen ăn uống gấp gáp đã ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta biết bao nhiêu, nhưng rồi khi chưa thấy rõ hậu quả cuối cùng, mấy ai trong chúng ta chủ động thay đổi?

Khía cạnh thứ 4 của cái tôi mà chúng ta cũng thường xuyên vướng phải đó chính là những cảm giác tội lỗi, mâu thuẫn nội tâm giằng xé. Những đau đớn, tổn thương bạn vấp phải trong đời chưa bao giờ được chữa lành bằng liều thuốc thời gian đâu, nó vẫn hằng âm ỉ bên trong tiềm thức của bạn. Những điều này khiến bạn tạo nên một vỏ bọc hay rào chắn cho mình trong các cách hành xử nhằm bảo vệ mình trước những tổn thương cũ, đau đớn cũ. Thậm chí, càng ngày bạn càng có xu hướng thu nhỏ thế giới của mình lại để bớt đụng chạm, bớt va vấp, bớt đau thương. Những tổn thương đó khiến bạn có xu hướng đánh giá rất thấp bản thân mình. Và điều nghiêm trọng hơn đó là cuối cùng bạn cho rằng mình chẳng xứng đáng với bất cứ thứ phần thưởng nào trong đời kể cả hạnh phúc, tình yêu, hay sự bình an trong tâm hồn. Rồi rất nhiều cảm xúc tiêu cực khác nữa đã hình thành nên lớp vỏ bọc của bạn, có thể liệt kê ra hàng loạt như: sợ hãi, giận dữ, khó chịu, lo lắng, buồn bã, đớn đau… Tất cả những cảm xúc tiêu cực này đã được hình thành trong tiến trình bạn sống, đó là những cảm xúc đương nhiên phải có. Nhưng bi kịch ở chỗ khi nó xuất hiện thì bạn ghim giữ nó và bạn rút ra cho mình một bài học kinh nghiệm đó là phải né tránh tất cả những điều làm cho nó xảy ra; nhưng sai lầm thay, đó lại là những bài học cực kỳ thiếu sáng suốt và tỉnh thức. Để rồi từ đó về sau bạn không còn có thể sống trọn vẹn trong cuộc đời này nữa.

Tóm lại, các mặt trong cái tôi của bạn kết hợp lại với nhau đã tạo nên một câu chuyện về bạn từ rất lâu rồi. Vì vậy mà người ta vẫn nói rằng chúng ta đã chết từ năm 25 tuổi, mãi đến năm 75 tuổi mới được đem chôn. Thật vậy, ngay từ những năm 25 tuổi, những chuyện xảy ra, những biến cố ập đến, những quan niệm về bản thân được hình thành… khiến cho chúng ta đã viết nên câu chuyện đời mình và không bao giờ thay đổi câu chuyện cuộc đời mình nữa. Hãy thử nghĩ xem, chẳng phải đời sống tình cảm hay các mối quan hệ của bạn luôn bị cái tôi này chi phối và càng ngày nó càng mạnh mẽ hơn sao? Theo cách đó, bạn có giật mình nhận ra khi bạn bắt đầu một mối quan hệ, thậm chí bạn bước vào cuộc hôn nhân không phải bằng con người thật của chính mình – một con người dũng cảm, biết yêu và biết sống vô điều kiện với tình yêu của mình? Con người thật sự của bạn đã vắng mặt, chỉ còn ở đó cái tôi của bạn đang nhiễm nhương và thâu tóm. Và trong tình trạng “chủ vắng nhà” như thế, cái tôi của bạn sẽ “lộng hành” và kết quả là bạn chỉ có thể làm khổ người khác hoặc tự làm khổ mình trong một mối quan hệ hay trong một cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất đáp ứng nhu cầu của cái tôi mà thôi.

Cách duy nhất là bạn phải rũ bỏ các vai diễn này, dũng cảm viết lại câu chuyện của cuộc đời mình, chữa lành những trục trặc và nỗi đau, dám dấn thân và sống, dám phơi bày và bộc lộ con người thật của mình; chỉ có như vậy thì những phần thưởng xứng đáng mới đến với bạn. Bạn càng thuần khiết hơn thì những gì bạn hút vào cuộc đời bạn cũng thuần khiết hơn, trong đó có cả tình yêu và cả những người bạn yêu thương. Nuôi dưỡng cái tôi là bản năng nhưng không phải là bản năng của một người tỉnh thức. Những người tỉnh thức ngay từ thuở ban đầu luôn được nhắc nhở rằng trong họ có phần linh hồn thuần khiết, luôn có sự dẫn dắt khôn ngoan, đầy yêu thương và sáng suốt của God, của Vũ trụ, của Tình yêu. Để rồi mỗi một lần cuộc đời họ xảy ra điều gì đó, họ lại dùng sự khôn ngoan này để chữa lành và rút ra bài học để trưởng thành. Hãy nhớ rằng bạn không bao giờ có thể thoát khỏi lớp vỏ cái tôi và sự điều khiển của cái tôi này nếu bạn không chọn cho mình một chủ nhân đích thực đó chính là God, là Vũ trụ, là Nguồn, là Tình yêu.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

BẤM NÚT “OFF” CƠ CHẾ ĐỔ LỖI

Nếu bạn muốn có một cuộc hôn nhân thật ngọt ngào và hạnh phúc, bạn phải chấp nhận từ bỏ một số thứ: một trong số ấy là Cứ khăng khăng cho mình là đúng. Khi bạn khăng khăng cho mình là đúng, điều đó có nghĩa rằng bạn đang gián tiếp chỉ trích người bạn đời của mình là sai. Bạn không thể một mặt cứ nhất quyết cho mình là đúng (đó là một cách khác để đổ lỗi cho nhau thôi) mặt khác lại muốn bạn và cô ấy sẽ tiếp tục gần gũi nhau trong chuyện chăn gối. Hãy tin tôi đi, tôi đã từng thử rồi và nó vô lý cứ như việc bạn cố nhốt hai thứ đối lập nhau vào cùng một căn phòng như ánh sáng và bóng tối vậy. Nhưng nếu bạn nhẹ nhàng bỏ qua việc khăng khăng cho mình là đúng thì bạn sẽ nhận lại được những khoảnh khắc hòa thuận, ngọt ngào và trọn vẹn của hôn nhân.

Xung đột là điều không thể tránh khỏi trong hôn nhân. Nhưng xung đột thực sự không phải là vấn đề vì khi bạn giải quyết nó một cách hiệu quả thì những thứ tưởng chừng như thật khó nhằng ấy lại kỳ thực khiến hai bạn trở nên gắn bó, mật thiết hơn. Sự gắn bó, mật thiết giữa một cặp đôi trong hôn nhân không thể thiếu sự trợ giúp của những cuộc xung đột. Nhưng điều đau lòng mà các cặp vợ chồng mắc phải là việc đổ lỗi cho nhau hoặc luôn khăng khăng cho mình là đúng, nó thậm chí còn không giúp ích được gì cho sự gắn kết trong hôn nhân thậm chí còn khiến mọi thứ trở nên thậm tệ hơn

Bởi vì hầu hết các vấn đề xảy ra giữa các cặp vợ chồng đều xuất phát từ nhu cầu muốn giành phần đúng về mình. Hãy cùng quan sát hiện tượng này kỹ hơn nhé:

Một khi cơ chế đổ lỗi được kích hoạt, chúng ta nhìn thấy lỗi sai ở vợ/chồng của mình và thấy rõ ràng họ thật vô lý. Chúng ta đều muốn mọi thứ trở nên công bằng hơn.

Bằng một cách tuyệt vọng, chúng ta cố đưa ra bằng chứng để cho người ấy thấy rằng họ thật sự sai và tôi đoán rằng chúng ta đều thầm hy vọng một lúc nào đó, họ có thể nhận ra được lỗi sai của mình và nhận thức được vấn đề đang xảy ra.

Nhưng thực tế lại không thực sự xảy ra như những điều ta mong muốn. Chúng ta phải làm rất nhiều để xây dựng nên một cuộc hôn nhân tốt đẹp nhưng chỉ cần một thứ thôi cũng đã quá đủ để đập nát nó, đó là: Đổ lỗi.

Khi chúng ta khăng khăng rằng mình đúng, lúc đó mọi thứ chúng ta nói ra đều sai. Bởi vì đổ lỗi chẳng thể chứng minh được gì cho bạn cả, nếu bạn cảm thấy mình thực sự đúng hãy lập tức thay đổi thái độ của mình ngay. Nếu bạn không làm như vậy thì theo đó cơ chế đổ lỗi của người ấy ngay lập tức cũng sẽ được kích hoạt, và lúc này cả hai người đều gặp rắc rối thực sự.

Sau nhiều năm thì tôi chợt đúc kết lại cho mình những kinh nghiệm làm thế nào để dập tắt cơ chế đổ lỗi và chuyển mình sang một trạng thái lý tưởng nhất cho chuyện yêu đương trong hôn nhân. Có hai kỹ thuật như thế này:

Kỹ thuật đầu tiên là bộ 3 câu hỏi hãy tự hỏi chính bản thân mình khi chúng ta bắt đầu cảm thấy người ấy đáng để bị đổ lỗi:

  1. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cứ tiếp tục khăng khăng cho mình là đúng?
  2. Mình muốn là người giành phần đúng hay một người đáng được yêu?
  3. Những điều gì ở người ấy mà mình đặc biệt rất thích?

Đây là bộ 3 câu hỏi rất hiệu quả giúp bạn thay đổi được tâm trạng của mình

  1. Khi bạn tự hỏi mình: “Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cứ tiếp tục khăng khăng cho mình là đúng?” Những hậu quả và nỗi đau của việc bật cơ chế đổ lỗi sẽ xuất hiện trong tâm trí của bạn, nó phụ thuộc vào việc bạn và người ấy có xu hướng giải quyết mọi thứ như thế nào. Kết cục của cuộc tranh cãi là hai bạn sẽ gay gắt với nhau hoặc là sẽ trở nên im lặng một cách đáng sợ, chẳng có kết cục nào tốt đẹp cả.
  2. Câu hỏi thứ hai là: “Bạn muốn là người giành phần đúng hay là người đáng được yêu?” Đây không phải là câu hỏi đố bạn. Tôi chỉ muốn bạn dừng việc xả ra những lời lẽ khó nghe khi bạn tức giận cho đến khi bạn không còn cảm giác đó nữa. Nếu bạn cứ tiếp tục muốn nói gì thì nói, một cuộc tranh cãi sẽ diễn ra thật đấy. Và nếu bạn cảm thấy quá tức giận đến nỗi không thể loại bỏ cảm xúc cho rằng mình đúng mà việc im lặng trong lúc giận dữ cũng không phải là một giải pháp khả thi dành cho bạn thì có một số lời khuyên sau đây bạn nên thử:
  • · Hãy hành động như trẻ con: cứ giải phóng cơn giận của mình. Đối với con nít, một khi cảm xúc được giải tỏa, chúng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Người lớn cũng vậy thôi, bằng cách đi vào phòng riêng của mình, trút cơn tức giận lên mấy cái gối cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn thì đó là lúc bạn có thể quay trở lại tiếp tục cuộc nói chuyện của mình với người ấy.
  • · Thêm nữa là: chỉ có 1 trong số 100 người không thấy khó chịu khi bị la hét vào mặt thôi, nhưng số còn lại thì không đâu, họ sẽ phẫn nộ, sẽ bị tổn thương, có xu hướng phản kháng và tích tụ nhiều thứ kinh khủng sắp nổ ra đấy.

3. Nếu cảm xúc của bạn không mãnh liệt đến mức phải nổi giận và bạn nhận ra rằng bạn muốn là người được yêu hơn là người đúng thì có nghĩa bạn đã sẵn sàng trả lời cho câu hỏi thứ 3: “Điều gì mà bạn đặc biệt thích ở người ấy của mình?” Trước khi bạn chuẩn bị tức giận ai đó hãy liệt kê ra những điều mà bạn rất thích ở họ. Bạn nên làm ngay lúc này luôn đi. Nghĩ về những lúc người ấy đã làm gì đó khiến bạn cảm động. Khi bạn nhớ về những điều ấy, mọi thứ bạn hình dung hiện lên rõ ràng như một bức tranh và tâm trạng của bạn thật sự sẽ thay đổi.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu