Đối với nhiều người, tình yêu là một cuộc tìm kiếm hay chính xác hơn là người ta đi tìm kiếm người yêu. Họ nghĩ rằng cứ tìm sẽ thấy, cứ mơ sẽ gặp. Từ thời còn độc thân, lúc còn đầy đam mê sưu tầm và học hỏi về các chiêu trò tán gái (mà bằng ngôn từ mĩ miều thì người ta gọi bằng “nghệ thuật chinh phục các nàng”), tôi cũng từng được nghe chia sẻ một phương pháp rất “cấp tiến” rằng: hãy phác thảo chân dung người trong mộng thật rõ ràng và chi tiết – từ vóc dáng cho đến tính cách, trí tuệ, nghề nghiệp, giá trị sống…, rồi cài hình ảnh ấy vào thật sâu trong tiềm thức… đó là cách để điều bạn khao khát dễ dàng trở thành hiện thực; và rồi chân dung mà bạn đã “vẽ” ra theo cách sống động ấy một ngày đẹp trời nào đó sẽ bằng xương bằng thịt mà “đâm sầm” vào đời bạn. Nhiều người còn đưa ra bài toán xác suất để đi tìm tình yêu: cứ hễ đi nhiều, gặp nhiều, tương tác nhiều… thì xác suất tìm ra tình yêu của đời mình cao hơn… Chẳng biết đúng sai thế nào, nhưng với tôi, tình yêu còn là chuyện của duyên số nữa. Tôi từng quan sát và thấy rất nhiều những “ẩn số” trong tình yêu mà khó lòng lý giải được. Có người ngay bên cạnh ta, trải qua những vui buồn tuổi thơ, cùng lớn lên bên nhau, chứng kiến những thăng trầm của đời nhau, nương tựa nhau trong nhiều mặt, có tình thương dành cho nhau… nhưng rồi không thể tiến xa hơn một tình bạn (kiểu như Ngạn và Hà Lan trong Mắt Biếc); còn có người ở đâu xa lắc xa lơ, cách nhau vạn dặm, ngăn trở nghìn trùng… thì lại bước vào đời nhau để nên vợ nên chồng. Thật vậy, từ ngàn đời nay hẳn ai cũng thấy là nhiều cặp đôi đến với nhau không theo bất cứ một sự hợp lý nào cả.
Đến bây giờ tôi nhận ra rằng, tình yêu đến với mình hay không là nằm ở khả năng chúng ta mở lòng đón nhận và không ngăn cản dòng chảy của tình yêu. Bởi vì xét cho cùng, đi kèm với việc ai đó không thể yêu được là vì họ để nỗi sợ hãi, những tổn thương cũ, những mô thức ghi nhận về tình yêu lệch lạc làm cho họ tự giới hạn và cản trở tình yêu vào. Vì vậy, chỉ khi thật sự tháo gỡ các rào cản tình yêu, mở đường thông thoáng để tình yêu có thể đến với trái tim bằng cách chữa lành thì lúc đó chúng ta mới tính đến chuyện có người yêu. Hay nói chính xác hơn, lúc đó tình yêu của đời mình mới đến với mình một cách tự nhiên.
Một sai lầm nữa là nhiều người vẫn nghĩ rằng tình yêu là một cuộc chinh phục hay một cuộc trao đổi. Cho rằng đó là một cuộc chinh phục nên người ta thi nhau thể hiện mình nhằm nổi bật, cuốn hút và để lại dấu ấn. Nhiều chiêu trò núp bóng dưới tên gọi lãng mạn và ân cần được tung ra: tặng 999 đóa hồng, đứng dưới mưa chờ đợi, liên tục đón đưa, quà cáp đủ dịp… Tất cả những điều đó càng che khuất đi sự chân thành đích thực trong tình yêu. Nghĩ rằng đó là một cuộc trao đổi nên khi nhắm giá bên kia càng cao thì người ta càng đầu tư nhiều từ thời gian, công sức, cho đến giá trị quà tặng, những bữa ăn đẳng cấp, những chuyến du lịch sa hoa… Đương nhiên giá của người kia chỉ phụ thuộc vào khả năng thẩm định giá của người này chứ không phải từ giá trị đích thực của chính bản thân người ấy. Từ đó, dễ dẫn đến những cảm giác chán nản, thất vọng, cảm thấy thua lỗ… nếu ta thất bại; hoặc cảm giác chiến thắng, hoàn tất phi vụ… nếu ta thành công. Những điều này không hề liên quan đến tình yêu đích thực hay tình yêu vô điều kiện, nó chỉ là sự chán nản hoặc hả hê của cái tôi mà thôi.
Chính vì quan niệm tình yêu là cuộc kiếm tìm, cuộc chinh phục, trò đổi chác nên không ít người đàn ông nghĩ rằng có thể dùng tiền bạc, vật chất để có được tình yêu. Và đáng buồn thay là người phụ nữ khi được đưa vào “cuộc chơi” này cũng lầm tưởng rằng số tiền người đàn ông bỏ ra để chăm sóc và “đầu tư” vào mình ngang bằng với sự chân thành và mức độ yêu thương của người ấy dành cho mình. Trong khi từ trong sâu thẳm, điều phụ nữ cần trong mối quan hệ là sự an toàn, bình yên, tự do, được là chính mình, được nâng đỡ, được khích lệ… Nhưng bi kịch là họ cứ nhầm lẫn những nhu cầu bên trong này có thể được đáp ứng bằng những thứ vật chất bên ngoài. Đó là một nhận thức sai lầm khủng khiếp. Cho nên những “kẻ săn đuổi” dùng tiền thì vẫn cứ đổ tiền vào để nhử “con mồi”, “con mồi” thì vẫn tin rằng nơi nào nhiều tiền là nơi êm ái, tốt đẹp. Và thế là bẫy vẫn được giăng ra và “con mồi” vẫn cứ sa bẫy. Kẻ trơ trọi và lạc lõng duy nhất trong trò chơi dùng tiền đổi tình chính là Tình Yêu Đích Thực. Kẻ này đã bị lãng quên, không được đánh thức, không được mang ra để trao đi một cách chân thành; rồi kẻ này còn bị mạo danh, bị lầm tưởng. Trong khi, chỉ cần kẻ ấy xuất hiện giữa 2 người là cả 2 bên đều đủ đầy, mọi đau đớn, tổn thương đều được chữa lành, mọi nhu cầu về bình an, hạnh phúc đều được đáp ứng.
Vì vậy, đừng đi “săn mồi” cũng như đừng trở thành “con mồi” tìm một cái bẫy êm ái để vướng vào nữa, cả 2 hãy hướng đến việc đánh thức tình yêu đích thực bên trong mình. Đó là con đường duy nhất đúng giữa muôn nẻo đường.
NGUYỄN ĐỨC QUỲNH
Người đánh thức tình yêu