NGUỒN GỐC CỦA “Ý ĐỊNH”

Hãy thử nhìn lại những việc ta làm trong cuộc đời, những thứ ta theo đuổi, những điều ta hướng tới, từ những kế hoạch, mục tiêu cho tới sở thích, đam mê, khát khao của mình… ta sẽ thấy nhiều khi mình thay đổi liên tục. Lúc mình muốn thế này, khi mình mong thế khác; có lúc mình thích điều này tột đỉnh và muốn đạt được bằng mọi giá, rồi vài bữa nửa tháng lại thấy “mất lửa” và chẳng còn chút thiết tha gì với nó nữa. Rồi cũng có trường hợp ta bám lấy một thứ gì đó và nhất định không buông như thể nó là “định mệnh” đời mình dẫu ta chẳng thấy có chút bình an, hạnh phúc, thoải mái nào cả. Có bao giờ bạn tự hỏi vì sao mình hoặc rất dễ thay đổi hoặc rất dễ “đóng đinh” đời mình vào những thứ chẳng khiến mình hạnh phúc như thế? Có khi nào bạn tạm dừng, lắng lòng mình lại và chiêm nghiệm xem nguồn gốc của những mong muốn, ý định, khao khát của mình xem nó xuất phát từ đâu không?

Trong một lớp học, tôi được nghe câu chuyện này. Có một người đàn ông thành đạt, giàu có và có chỗ đứng cao trong xã hội. Cuộc sống của anh ta là niềm khao khát và ước mơ của bao nhiêu người. Tuy nhiên, anh đến tham gia một lớp học chữa lành vì anh không tìm thấy niềm vui và sự bình an trong công việc, trong cuộc sống, trong các mối quan hệ, và cả trong những thành quả mỹ mãn của mình. Khi đi vào tiến trình chữa lành, anh đã truy ra được động lực khiến anh tập trung và nỗ lực làm việc hết lòng hết sức, làm ngày làm đêm, không ngại thức khuya dậy sớm, đánh đổi sức khỏe và nhiều mặt khác trong cuộc sống… xuất phát từ sự tổn thương từ thuở nhỏ khi anh và mẹ mình bị những người xung quanh chê bai, sỉ nhục và ruồng rẫy vì sự nghèo khó tột cùng của gia đình anh. Nỗi sợ bị người khác chê bai, chối từ, phân biệt, hạ nhục đã khiến anh bất chấp sự tàn phá sức khỏe, bất chấp tiếng nói của đam mê đích thực hằng lên tiếng, bất chấp tiếng gọi của tình yêu đôi lứa… anh như một con thiêu thân lao vào công việc. Và rồi anh đạt được rất nhiều thành quả mà người khác mơ ước nhưng rồi trong tâm hồn mình, anh thật sự cảm thấy trống rỗng và xa lạ với sự bình an, mãn nguyện.

Có bao giờ chúng ta thật sự đi sâu vào tìm hiểu nguồn gốc các ý định của mình là gì chưa? Chẳng hạn, ý định của bạn là trở thành một lãnh đạo doanh nghiệp lớn, nằm trong top đầu với sứ mạng giải quyết công ăn việc làm cho một lượng lớn lao động phổ thông và tạo ra các sản phẩm chất lượng phục vụ cuộc sống. Một ý định trông rất tốt đẹp và đầy ý nghĩa nhân văn phải không bạn? Giờ đây, thử đặt câu hỏi xem nguồn gốc hay nguyên nhân khiến bạn hình thành ý định này là từ đâu. Có khi nào xuất phát từ việc bạn từng bị so sánh giữa các anh chị em của mình, nên giờ đây bạn muốn khẳng định mình vượt trội hơn những người còn lại? Hay ý định đó đến từ mong muốn trả thù người phụ bạc mình, bởi người ấy đã từng coi khinh bạn vì bạn chưa thành công và chưa có “chỗ đứng” trong xã hội? Hay có khi nào ý định đó của bạn đến từ nỗi sợ nếu không thành công và giàu có thì sẽ không được chấp nhận, không được tôn trọng, không được yêu thương vì từ nhỏ gia đình bạn đã từng bị coi khinh bởi nghèo đói?…

Thật vậy, đằng sau một ý định luôn có một nguyên nhân thúc đẩy. Đó có thể là sự so sánh, hận thù, bất an, muốn khẳng định cái tôi… Cũng có thể ý định được khởi phát từ niềm vui, tình yêu, đam mê, cống hiến, phục vụ, trao đi… Và nhân nào thì quả nấy. Những ý định có nguồn gốc “tiêu cực” sẽ tạo ra những hậu quả xấu; cụ thể là những kết quả được hình thành từ những ý định này thường được dựng xây trên sự phá hoại, gây tổn thương, tạo chia rẽ, thiếu bình an, vắng bóng hạnh phúc… Ngược lại, những ý định có nguồn gốc “tích cực” sẽ tạo ra những kết quả tốt đẹp, mang tính dựng xây, nuôi dưỡng lẫn nhau, luôn luôn cùng thắng, đem lại bình an, gieo rắc yêu thương. Giả sử, có hai người cùng làm một công việc kinh doanh giống nhau nhưng nguồn gốc ý định khác nhau. Một người xuất phát từ tổn thương, từ sự tự ti trong quá khứ về hoàn cảnh thiếu thốn, họ sẽ dễ làm theo cách vơ vét, gom góp về mình, thậm chí có thể bất chấp những ảnh hưởng hay tác hại đến môi trường, hay sẵn sàng giẫm đạp lên người khác miễn sao có lợi cho mình. Còn người kia bước vào công việc kinh doanh với sự đủ đầy và mong muốn trao đi giá trị thì họ sẽ hướng đến việc các bên cùng thắng, để tâm đến hệ sinh thái, nếu phải thiệt một chút về mình mà tạo ra nhiều giá trị đóng góp hơn thì họ vẫn sẵn sàng.

Và điều tuyệt vời là đôi khi bạn không cần đi vào bên trong một người nào đó để “truy xuất nguồn gốc” ý định của họ, mà chỉ cần bạn tinh ý và nhạy bén về năng lượng, hoặc bạn ở trong trạng thái thuần khiết thì bạn sẽ cảm nhận được nơi người ấy có sự thoải mái và bình an hay ngược lại, và điều đó nói lên nguồn gốc ý định của họ là “tích cực” hay “tiêu cực”. Thật vậy, ngồi đối diện một người thành công, nguồn gốc ý định của họ sẽ “chảy tràn” ra ngoài thông qua năng lượng tỏa ra từ họ. Thành quả trong công việc hay cấp bậc trong địa vị… chưa bao giờ định nghĩa trọn vẹn về một người thành công thật sự. Bởi rốt cuộc thì chúng ta luôn được thúc giục và thu hút trở về với Nguồn, về vùng vô lượng vô biên, vùng đủ đầy và an lạc, vùng hạnh phúc và viên mãn – đó là vùng kết nối với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu. Bất cứ khi nào chúng ta vẫn còn “lưu lạc” ở đâu đó ngoài vùng này, thì tiền bạc, của cải, danh vọng, quyền lực… không thể mang lại cho ta hạnh phúc và bình an. Bởi vậy, quan trọng không phải là bạn đặt mục tiêu cao như thế nào và gặt hái những gì, nhưng là ý định của bạn có sự kết nối với God, với tâm chân thật sâu ở mức nào. Càng kết nối sâu với God, vố tâm chân thật trong ý định của mình, bạn càng có được thành quả tốt đẹp nơi mọi mặt trong đời. Và khi chúng ta được ở gần những người này, năng lượng bình an và ánh sáng tình yêu nơi họ sẽ tỏa lan và mang lại cho ta sự dễ chịu, ấm áp, nhẹ nhàng, thoải mái, vui tươi.

Khi chúng ta nhìn về mọi ý định trong sự kết nối với God, với tâm chân thật chúng ta sẽ nhận ra rằng, có những người họ không được ghi nhận là thành công ở đời bởi họ chẳng tạo ra “kết quả nào đáng kể” nhưng họ rất bình an và hạnh phúc. Họ sống một cuộc đời an nhiên, thảnh thơi và lắm lúc họ “lánh xa trần thế”. Nếu bảo sự đủ đầy, an nhiên, mãn nguyện là đích đến cuối cùng của mỗi chúng ta thì xem ra những người ấy đã đến đích mất rồi. Và nếu ai cũng như họ thì ai sẽ là người kiến tạo cuộc sống này? Cách nào để xã hội phát triển? Ai sẽ ra tay vun đắp cuộc sống? Vậy chẳng phải họ là những người “vô dụng” trong xã hội này sao? Tôi không nghĩ như vậy, tôi cho rằng họ là những người tạo ra giá trị vô hình, và giá trị họ tạo ra nếu đem ra cân đo đong đếm thông qua sức ảnh hưởng và tác động tích cực, lành mạnh, mang tính dựng xây thì sự đóng góp của họ không thua kém bất cứ một thành quả nào, nếu không muốn nói có khi còn mang tính “cứu rỗi”, chữa lành cho cuộc đời này. Thật vậy, nếu không nhờ năng lượng của sự tỉnh thức, năng lượng của sự bình an từ những người sống ở vùng kết nối với God – Thượng đế – Vũ trụ – Tình yêu, không có những khu rừng thiên nhiên thuần khiết, những cánh đồng nguyên sinh chưa bị tàn phá… để giúp cân bằng lại năng lượng trái đất này thì sẽ bao trùm lên vũ trụ này là sự rối loạn, hoang tàn, căm thù, vơ vét, tích lũy… của những con người thiếu thốn, đói khát, ích kỷ, tổn thương. Bạn hãy thử quan sát một con người khổ đau bước vào siêu thị. Thay vì xếp hàng chờ đến lượt tính tiền thì anh ta chen lấn lên phía trước bất chấp sự nhắc nhở của người quản lý. Điều này làm cho một người phụ nữ đang ẵm con xếp hàng từ lâu thấy bất bình và lớn tiếng với anh ta. Đứa bé cô bế trên tay trở nên sợ hãi và nó khóc thét lên. Người mẹ lúc này đang trong cơn giận người đàn ông kia đã quát vào mặt con mình. Đứa bé sau khi rời khỏi siêu thị với mẹ thì được mẹ đưa đến trường. Vào lớp, đứa bé vẫn còn “khó ở” trong người nên đã cắn bạn. Chiều đến, khi mẹ của em bé “nạn nhân” bị cắn đến đón thấy con mình có vết cắn trên tay đã nổi cơn thịnh nộ và quát mắng cô giáo vì đã không chăm con cô ấy kỹ, và rồi năng lượng giận dữ ấy đã tiếp tục lan sang cô giáo… Tôi dừng câu chuyện lại ở đây vì nếu kể tiếp thì không biết khi nào mới hết. Điều mà tôi muốn bạn nhìn thấy đó là sức mạnh của năng lượng có khả năng lan tỏa khủng khiếp. Một nỗi khổ đau của một người khi bị kích lên, nó có thể tạo ra một làn sóng khổ đau đi qua người này đến người khác, thành phố này đến thành phố khác, đất nước này đến đất nước khác… và chẳng mấy chốc nó lan tràn sự khổ đau và phẫn nộ lên hành tinh này. Ngược lại, một người yêu thương và tỉnh thức nở một nụ cười với con cái, ôm một đứa con vào lòng với tràn đầy tình yêu hoàn toàn có thể lan tỏa bình an và hạnh phúc ấy lên hành tinh này cũng theo cách đó. Vì thế, đôi khi chỉ cần ngồi yên trong sự tĩnh lặng, kết nối và tràn đầy tình yêu trong tim mình, thì chúng ta đã trở thành một nguồn dẫn mang lại sự hưng thịnh và bình an cho trái đất này rồi.

Vậy khi chúng ta đã hiểu rõ về nguồn gốc các ý định của mình rồi, và giả sử nhận ra nó bắt nguồn từ một thứ tổn thương và tiêu cực, vậy thì ta phải thay đổi công việc sao? Phải bỏ hết làm lại từ đầu à? Tôi nghĩ rằng không cần thiết phải như vậy. Bạn vẫn cứ làm công việc đó, nhưng hãy kết nối lại với nguồn gốc ý định thuần khiết của mình. Bởi khi kết nối với Nguồn, với yêu thương, với tâm chân thật, hành động của chúng ta lại sẽ mang tính cách xây dựng và tạo ra những giá trị tốt đẹp và lành mạnh hơn. Thông qua đó, chúng ta tự chữa lành những tổn thương và khổ đau nơi chính mình.

Tuy nhiên, nhiều người chỉ dừng lại ở bước tìm ý định và kết nối ý định với Nguồn. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì chẳng khác nào bạn đến một chốn linh thiêng và dâng lên một lời cầu nguyện rất đẹp và rồi bạn về nhà ngồi đó chờ đợi kết quả xảy ra. Đó chắc chắn là điều vô vọng. God, Thượng đế, Vũ trụ cần sự hợp tác của bạn thông qua những nỗ lực của bạn. Nhưng cần lưu ý rằng, trong ý định được kết nối với Nguồn, sự nỗ lực đó sẽ diễn ra trong tin tưởng, thảnh thơi, bình an và hoàn toàn không có bóng dáng của nỗi sợ. Bạn chỉ tập trung làm những việc cần làm và nên làm với sự hiện diện trọn vẹn của mình trong từng hành động và không phải lo lắng về kết quả. Chính khi bạn buông mình trong sự phó thác ấy, bạn sẽ nhận thấy điều kỳ diệu, phép màu, duyên lành, hồng phúc, cơ hội, vận may… xuất hiện trong đời mình và thúc đẩy cho những nỗ lực của bạn trở thành hiện thực.

Thật vậy, trong sự kết nối thẳm sâu với God, Thượng đế, Vũ trụ, Tình yêu… thì mọi sự đều có thể. Đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công, hạnh phúc, bình an, viên mãn trong đời.

CHÚC Ý ĐỊNH CỦA BẠN THÀNH CÔNG!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – ẢO TƯỞNG HAY DÒNG CHẢY TỰ NHIÊN CỦA CUỘC SỐNG

Khi nghe kể về một cuộc hôn nhân lý tưởng, một tình yêu viên mãn, phản ứng đầu tiên của bạn là gì? Bạn cảm thấy thật “lạ đời”. Bạn sẽ nói nó giống phim Hàn, giống cổ tích, giống ngôn tình… hay một cái gì đó chỉ có trong mơ và vượt ngoài cuộc đời này, đúng chứ? Tại sao chúng ta lại có những suy nghĩ như vậy. Rốt cuộc, tận sâu trong vô thức chúng ta vẫn không tin tình yêu đích thực là một điều gì đó dễ dàng có được. Chúng ta ở quá xa nó đến nỗi ta thấy có được nó còn khó hơn… lên trời. Bi kịch là niềm tin đó lại càng đẩy ta ra xa tình yêu hơn nữa. Trong một bộ phim Trung Quốc, nhân vật chính là một cao thủ võ lâm, nhưng lại bị mù từ nhỏ, cho đến một ngày anh ta được một vị thần y cứu chữa để lấy lại ánh sáng. Đó là một điều đáng mừng. Nhưng anh ta lại không thể đón nhận hạnh phúc đó, anh ta cảm thấy quá khó khăn với việc sử dụng đôi mắt bình thường của mình, anh ta bị sốc thực sự vì đã quá quen với bóng tối, thậm chí không thể có lại được võ công như trước. Hoá ra, điều tốt đẹp sẽ trở nên bất thường nếu ta đã làm quen với những điều tồi tệ. Trong tình yêu cũng vậy, thật sự nguy hiểm nếu ta đóng đinh rằng một mối quan hệ vĩnh cửu, một tình yêu vô điều kiện là không tưởng. Khi chúng ta cảm thấy lạ lùng và “không quen” tình yêu đích thực, ta sẽ rất khó, thậm chí không thể đón nhận hay trao đi.

Khi sống giữa đời, giữa người, giữa biết bao thị phi và hỉ nộ ái ố, chúng ta bị lẫn lộn giữa cái bình thường – cái bất thường, giữa cái thuận – cái nghịch, giữa cái tự nhiên – cái không tự nhiên. Như việc ta ra đường, vào giờ cao điểm, nhiều người cứ đi theo kiểu “điền vào chỗ trống”, chui rúc để “điền” vào mọi ngóc ngách, lấn lên vỉa hè… Đó là cái sai, cái bất thường, nhưng dần dần chúng ta quen với việc đó và coi nó như việc bình thường, hết sức bình thường đến mức quên mất đó là sai. Để rồi khi bị tắt đường mà không thấy xe nào chạy lên lề đường thì ta bỗng thấy lạ thường.Cũng giống như thế, chúng ta đinh ninh rằng đau khổ là bản chất, là vốn có, là lẽ đương nhiên; còn hạnh phúc, tình yêu đích thực thì chỉ có trong phim ảnh, tiểu thuyết, thơ ca và thường là xa xỉ, xa xôi, xa vời… Trong vô thức, ta xem tình yêu vô điều kiện là điều gì đó không dành cho tất cả, dường như nó là một điều gì đó đặc biệt chỉ dành riêng cho một số ít trường hợp. Thậm chí, có những tư tưởng cực đoan đến nỗi cho rằng chúng ta không thể có tình yêu đích thực, chúng ta chỉ khao khát có nó mà thôi. Chúng ta đã nhầm!

Chính vì niềm tin sai lạc ấy nên chúng ta dần lạc đường và rời xa tâm chân thật của mình. Càng rời xa tâm chân thật, chúng ta lại càng tin rằng tình yêu vô điều kiện là không có thật. Ngày xưa, lúc mới ra trường làm xây dựng, khi đi nghiệm thu công trình, vì đặc thù của công việc, chỉ huy trưởng không thường xuyên có mặt ở công trường, nên tôi hay một anh em khác ký thay chỉ huy trưởng. Việc này cứ kéo dài hàng năm trời như thế. Rồi đến một hôm, chỉ huy trưởng đi nghiệm thu và chính tay anh ta ký vào biên bản đó thì bị chủ đầu tư phản hồi là chữ ký giả mạo. Lúc đó, tôi mới ngộ ra rằng, trên đời này, luôn đầy rẫy những cái thật thành giả, giả thành thật, và thường sẽ đi theo xu hướng là những cái ta sai thì lại được coi là lẽ đương nhiên của cuộc sống. Và trong tình yêu cũng thế, chúng ta chứng kiến, quan sát và trải qua nhiều khổ đau đến mức chúng ta không tin có tình yêu đích thực tồn tại trong đời, nơi mọi người và ngay trong chính bản thân mình.

Khi quay lại tìm hiểu cho đến tận cùng đâu là cội nguồn của sự sống và vũ trụ này, bạn sẽ thấy khởi nguồn của thế giới này là tình yêu. Vũ trụ này được khai sinh bởi tình yêu. Vạn vật trong vũ trụ này được vận hành bởi tình yêu. Sự sống trong vũ trụ này nuôi dưỡng bởi tình yêu. Và tình yêu chính là dòng chảy tự nhiên và là quy luật tự nhiên trong cuộc đời này. Nhưng rồi, bởi niềm tin sai lạc như đã nói, chúng ta đã bị rớt ra khỏi dòng chảy tình yêu, mất dấu tình yêu đích thực, mất kết nối với Nguồn nên mỗi một ngày sống ta cứ luôn thấy thiếu thốn, kiệt quệ, xa rời ý nghĩa sống và cứ mãi khao khát một tình yêu đích thực mà lại không thể tin tình yêu đó có ngay trong ta. Đã đến lúc, chúng ta cần mang sự sáng suốt trở lại với nhận thức của mình.


Hãy thử một lần quan sát dòng năng lượng của tình yêu ấy, bạn sẽ thấy nó lan tràn bao phủ cả vũ trụ này. Tình yêu ấy tuôn chảy trong từng cái cây, con sông, ngọn núi, biển cả, bông hoa, chiếc lá, mặt trời, cơn gió… và qua chính ta, qua các mối quan hệ cha mẹ – con cái, qua vợ chồng, qua bạn bè, qua những cuộc gặp gỡ tình cờ… Chính vì vậy, hãy hiểu rằng, khi nào chúng ta còn nghi ngờ về cái gọi là tình yêu vô điều kiện, tình yêu đích thực là khi ấy chúng ta đang lệch khỏi dòng chảy của quy luật tự nhiên. Sẽ chẳng có gì tuyệt vời trong cuộc đời của mình nếu ta chống đối, cưỡng chế, nghịch đường ngược lối với dòng chảy. Hãy hòa mình vào dòng chảy ấy, nó đang mang theo sự đủ đầy, dư dật, thịnh vượng, vô lượng vô biên. Nhưng làm sao để có thể hòa vào dòng chảy? Hãy biết buông bỏ, tin tưởng và phó thác; dẹp bỏ mọi bức tường của bản ngã và cái tôi để dòng chảy tình yêu được tuôn trào và chảy qua đời ta.

Khi suối nguồn tình yêu được khơi thông, tình yêu sẽ tràn ngập trong ta, và tình yêu ấy sẽ lan tỏa ra các mối quan hệ xung quanh ta. Và chúng ta chính là một kênh dẫn của dòng chảy đó. Khi chúng ta dẫn lối cho tình yêu, dù không cầm nắm giữ gì riêng cho mình, nhưng ta lại luôn có được tất cả. Đó là lúc chúng ta thực sự sống và sống trong vùng hạnh phúc đích thực. Ngược lại, khi dòng chảy bị tắt và ứ đọng nơi mình, thì đời ta trở thành một ao nước tù – thiếu sinh khí, thiếu sức sống, thiếu năng lượng và rời xa sự trù phú vốn có theo lẽ tự nhiên.

Thế nên, đừng cố đi tìm tình yêu đích thực và nhất là đừng hoài nghi, mà chúng ta chỉ cần buông mình vào dòng chảy tự nhiên – vốn là dòng chảy tình yêu trong cuộc đời này để kết nối với Nguồn tình yêu. Để làm được như thế, chúng ta cần đặt xuống cái tôi và bản ngã sừng sững của mình để không làm ngăn chặn và tắt nghẽn dòng chảy ấy. Và nếu một lúc nào đó bạn nghi ngờ về tình yêu vô điều kiện trên đời này, hãy nhớ lại rằng vì tình yêu vô biên của God mà Vũ trụ này được tạo nên và chúng ta được có mặt trên đời này.

Nguyễn Đức Quỳnh

Người đánh thức tình yêu

BẢN NGÃ CỦA… “NGƯỜI ĐÁNH THỨC TÌNH YÊU”

Bạn có bao giờ đi lạc chưa? Nhớ lại hồi năm lớp 4, tôi đi lên thị trấn và bị lạc đường. Càng đi thì tôi càng cảm thấy mình như rớt vào một mê cung. Ruột gan tôi thắt lại, tim tôi đập loạn xạ không theo một trật tự nào. Tôi đã thật sự rơi vào hoảng loạn và sợ hãi tột cùng với rất nhiều ý nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu. Tôi tưởng tượng ra kẻ xấu sẽ bắt cóc và làm hại mình, nên tôi nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt hoài nghi và chẳng dám hỏi đường bất cứ ai. Tôi cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, tách biệt và càng lúc càng sợ hãi, tuyệt vọng nơi chốn xa lạ không người thân, không quen biết, không chỗ tựa nương. Lúc ấy, tôi nhớ ba mẹ mình rất nhiều và cầu mong cho phép màu xảy ra, rằng ba hay mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện, ôm tôi vào lòng và dẫn về nhà… Và may mắn là cuối cùng tôi cũng tìm được đường về nhà.

Thoát khỏi kỷ niệm đó, quay về thực tại với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu”, tôi thấy mình cũng có cùng cảm giác “lạc đường” của ngày xưa. Đó là sự hoang mang và sợ hãi, đôi lúc không biết mình đang ở đâu, không định hướng được từng bước đi, không biết bản thân mình liệu có tạo ra giá trị, có được ghi nhận, có đủ sức mạnh, có được chở che hay không… Thỉnh thoảng tôi có cảm giác không có ai đồng hành cùng mình, không có ai đứng về phía mình; một cảm giác xa lạ, lạc lõng và cô đơn bất tận giữa cuộc đời. Tôi thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ đi lạc, đầy yếu đuối, sợ hãi, lẻ loi, cô độc, và ai ai cũng “đáng ngờ”… Thế nên, tôi đã tìm cách để “tồn tại”, để sống sót, để khẳng định mình – hay chính xác hơn là vun đắp cho cái tôi của mình.

Và rồi tôi đã bắt đầu quan tâm đến tôi và cái của tôi nhiều hơn. Ai bảo tên Quỳnh giống con gái thì tôi thấy không vui. Ai bảo tôi theo nghề diễn giả, làm đào tạo mà nói giọng Nghệ An khó nghe, tôi hơi bực. Khi ai đó hỏi tôi bao nhiêu tuổi, mặt còn non choẹt thế kia, từng trải chưa, nếm đủ sự đời chưa mà đòi “dạy” người khác cách yêu… tôi thấy tự ái. Rồi ai đó bảo rằng vợ của “Người đánh thức tình yêu” chắc đã được đánh thức tình yêu rồi, chắc hạnh phúc và hoàn hảo lắm… làm nơi tôi xuất hiện một mong cầu vợ thay đổi toàn diện cho “khớp” với nhân hiệu của mình, nên khi vợ chưa thay đổi tôi rất dễ mất kiên nhẫn.

Rồi tôi so sánh mình với các diễn giả khác, nhìn thấy họ đi trước mình cả chục năm, có một “profile” bề thế… làm tôi thấy thua kém và tự ti. Rồi tôi tự tìm ra lý do để xoa dịu và làm cho mình yên tâm rằng: tôi chọn đi sâu vào tâm linh – nền tảng gốc rễ, nên dù tôi đi chậm đi sau nhưng tôi đi bước nào vững bước đó, trong khi không ít diễn giả khác vì công cuộc kinh doanh mà bất chấp đi vào những con đường sai lạc. Nghĩ vậy rồi tôi cười khẩy, sung sướng.

Nhiều lúc tôi thấy nội lực mình chưa thật sự vững mạnh, tôi căng thẳng và gấp gáp, lo lắng và dằn vặt; và những lúc như thế, tôi liền hình dung về tương lai – một tương lai tôi đã thành công trong nghề với những thành quả tôi mong muốn để quên đi cái thực tại đang còn đi gieo hạt với chật vật những khó khăn. Rồi thỉnh thoảng, khi gặp thách thức trong những bước đường rèn luyện và theo đuổi nghề đầy gian nan mà chưa ra kết quả, tôi lại quay về những cột mốc và thời điểm huy hoàng trong quá khứ. Rằng tôi học trường chuyên từ nhỏ, nằm trong top đầu đại học, tạo lập được một sự nghiệp thành công trong ngành xây dựng, đi đâu tôi cũng thường tạo được sự chú ý, tôi đã đầu tư cho việc học hành và theo đuổi nghề đào tạo nghiêm túc… Tôi bám vào đó để tôi cho rằng mình tài năng, có tri thức, có nền tảng, có sự cân nhắc, có suy nghĩ chín chắn… nên chắc chắn tôi làm nghề đào tạo không thua kém người khác.

Khi mọi người dần dần biết đến tôi và nhân hiệu của tôi thông qua các chia sẻ của mình, trong tôi bắt đầu sợ mình bị săm soi, bị chỉ trích, bị chê bai, bị phản biện… nên tôi trau chuốt từng câu từ mình viết, cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, chăm chút từng video chia sẻ của mình, cầu toàn trong mọi bước đi…, thế nên tôi đi rất chậm. Nhiều lúc đối diện với những khách hàng, tôi sợ mình không mang lại nhiều giá trị cho họ, nên tôi đâm đầu đi học hết khóa học này đến khóa khác, lao vào đọc các thể loại sách và đào sâu các tài liệu… để có thêm nhiều hiểu biết và chứng minh mình có giá trị. Phần lớn trong tôi có sự căng thẳng, cho nên tôi sẵn sàng làm mọi thứ – từ học hành, nghiên cứu cho đến du lịch, hay chơi những trò giải trí… để khiến cho mình luôn bận rộn nhằm xua đi nỗi sợ mình “ngồi không” thiếu giá trị. Tôi luôn định nghĩa về mình là “người đánh thức tình yêu”, đồng nhất mình với nhân dạng đó nhằm khẳng định mình tồn tại và mình khác biệt với đám đông; tôi sợ một sự hòa tan hay nhạt nhòa nào đó trong cuộc đời này…

Nhưng may mắn thay, đó là tôi của “NGÀY XƯA THÔI”. Giờ tôi đã hiểu rất rõ vì sao mình lại luôn sống trong sợ hãi và bất an như thế. Đó là một ngày bình thường như mọi ngày, tôi ra quán cafe ngồi một mình và đọc sách. Bỗng có một cô gái tiến đến gần chỗ tôi rồi cất tiếng chào: “Chào anh Quỳnh, người đánh thức tình yêu”. Tôi giật bắn người và thoáng có chút lúng túng vì chưa sẵn sàng cho cuộc gặp với “người hâm mộ” kiểu này, nhìn lại thì thấy mình đang mặc quần cộc áo thun mang dép lê nữa chứ. Nhưng rồi sự nhiệt tình và rất tự nhiên của cô gái ấy đã nhanh chóng giúp chúng tôi kết nối với nhau vào câu chuyện và tôi không còn để ý hay ái ngại gì về hình ảnh bên ngoài của mình nữa. Và đó là một câu chuyện đẹp, một phiên coach “bất đắc dĩ” nhưng tuyệt vời. Tôi chẳng biết ngày hôm ấy mình có giúp được gì cho cô gái ấy không, nhưng bản thân tôi thì một lần nữa được thức tỉnh. Lúc bấy giờ, tôi chỉ ngồi lắng nghe cô ấy, lắng nghe bằng sự đón nhận hoàn toàn – không mục đích, không điều kiện, không mong cầu, không kỳ vọng mình có thể mang lại giá trị gì cho cô ấy. Thật vậy, tôi chỉ mở lòng mình ra với sự đồng cảm sâu sắc, lúc cần thiết thì tôi đặt ra cho cô ấy những câu hỏi gợi mở để cô ấy tiếp tục đi sâu vào bên trong cô ấy… Bởi vì cuộc nói chuyện này quá bất ngờ nên tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc hiện diện trọn vẹn ở đó và để cho mọi chuyện tuôn chảy tự nhiên. Và đó thật sự là một điều kỳ diệu. Tôi cảm nhận một niềm vui ngập tràn, một cảm giác bình an và dễ chịu từ sâu bên trong mình. Nó khác biệt hoàn toàn với những phiên coach mà tôi đã làm trước đó. Kết thúc buổi nói chuyện tầm 1 giờ đồng hồ ấy, qua vẻ mặt cô gái, tôi biết cô đã tự tìm thấy cho mình một niềm hi vọng… Tôi giành trả tiền café với cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi biết ơn cô vì cuộc nói chuyện tuyệt đẹp này.

Tôi biết rằng, trong thời khắc tôi hiện diện trọn vẹn với cô gái ấy, tôi đã thật sự buông mình, không bám vào cái tôi của mình nữa, và đã kết nối được với tình yêu thuần khiết bên trong mình. Thế nên, mọi thứ cứ tuôn chảy tự nhiên.

Từ sự kiện đó, tôi đã có được câu trả lời cho điều mà mình vẫn thắc mắc trước đó, là tại sao xuất phát từ một sứ mạng tuyệt vời mà tôi biết rằng mình đã tìm ra trong sự kết nối với Đấng sáng tạo, Thượng đế, Vũ trụ…, và biết rõ đó là ơn gọi dành riêng cho chính mình; nhưng khi bắt đầu dấn thân vào con đường này thì tôi lại có quá nhiều những dòng suy nghĩ miên man đầy tiêu cực và xấu xí như vậy. Và tôi biết rằng, tất cả những điều đó xuất phát từ bản ngã của chính mình, và cái bản ngã ấy nó sinh ra những nỗi sợ.

Khi chúng ta là một linh hồn bắt đầu cư ngụ vào thân xác, chúng ta học cách tồn tại trong thể xác vật lý và trong cuộc sống này. Dần dần, chúng ta lệ thuộc vào các điều kiện giúp cho sự tồn tại của mình trong đời và ta dần quên mất phần linh hồn thuần khiết của mình và mất đi sự kết nối với Nguồn, với Thượng đế, với Vũ trụ… Bản ngã của ta đã hình thành như thế. Và bản ngã chính là sự vô minh, không biết mình là Nguồn, là tâm chân thật và thuần khiết, là sự Đủ đầy. Nó giống như một đứa trẻ đi lạc, không kết nối được với nhà mình nên thấy mình là riêng biệt, tách rời nên nó luôn sống trong cảm giác sợ hãi, và nỗi sợ ấy như thể không đáy, nó sợ hết cái này đến cái khác, và vì sợ nên nó bám vào hết cái này đến cái khác.

Qua sự tu tập, chiêm nghiệm, lắng đọng lại trong từng giây phút hiện tại, tôi đã thấu hiểu sâu sắc hơn về chính mình. Tôi hiểu rõ rằng bản ngã của tôi là thứ không có thật, nó chỉ là một ảo tưởng. Và dần dần, tôi chánh niệm hơn, tỉnh thức hơn và tìm về gần hơn với tâm chân thật của chính mình. Những khoảnh khắc được kết nối với Nguồn, với Nhà đích thực của mình, tôi được thúc giục và khao khát trở về con người thuần khiết, thực sự hiện hữu và có mặt trong giây phút hiện tại. Và chính trong giây phút hiện tại, tôi đã vượt thoát khỏi những nỗi sợ hãi, tổn thương, khối khổ đau, những dòng suy nghĩ miên man, những tiếng nói nhỏ trong đầu… Điều đó giúp trí tuệ của tôi được soi sáng để biết đâu là những việc cần làm, nên làm để sống trọn vẹn với sứ mạng của mình trong sự tỉnh thức. Càng bước đi trong sự tu tập, tôi càng nhận ra mình đang trên con đường trở về Nhà – trở về với linh hồn thuần khiết, phá tan bóng tối của vô minh và cảm nhận được sự đủ đầy ở trong mình.

Chính khi kết nối được với Nguồn, với tâm chân thật của mình, tôi nhận ra tôi không còn là cái tôi nhỏ bé, sợ hãi, lạc lõng, cô đơn… như thể đứa trẻ bị lạc nữa. Và lúc đó tôi trở về với nhân hiệu “Người đánh thức tình yêu” của mình, một nhân hiệu phù hợp với thế giới hình tướng này nhưng tôi không dính mắc, lệ thuộc vào nó. Tôi trở về với Nguồn đủ đầy của mình và bắt đầu vào cuộc hành trình trao đi giá trị với tâm thế của người truyền tải hay kênh truyền dẫn của Thượng đế. Tôi ý thức rằng mình không là gì cả, không là ai cả. Tôi để cho mình trở nên trong suốt để ánh sáng và sức mạnh của Thượng đế, của Tình yêu thuần khiết chảy qua mình và đến được với những người tôi gặp gỡ. Từ đó, tôi không còn bị áp lực về việc mình có đủ kiến thức hay tư cách để chia sẻ và giúp đỡ người khác hay không, bởi tôi biết rất rõ rằng, tôi chỉ là một trung gian, là cánh tay nối dài của Nguồn tình yêu, nên việc của tôi là luôn giữ được sự kết nối với Nguồn, mọi sự còn lại là việc của Nguồn. Từ đó, tôi đến với khách hàng bằng một đôi tai lắng nghe, vòng tay mở rộng, trái tim đón nhận đầy yêu thương, đồng cảm và vô điều kiện. Tôi không mong cầu kiến thức này có thể giúp họ chữa lành ít hay nhiều nhưng luôn hiện diện trọn vẹn và làm những gì tâm chân thật thúc đẩy, làm những việc cần làm theo sự kết nối bên trong. Tôi hợp nhất được chính tôi – từ niềm tin, suy nghĩ, hành động, giá trị… nên tôi không còn tự mâu thuẫn với chính mình nữa. Từ đó, tôi mở rộng chính mình ra để hợp nhất với tất cả, và hiểu rằng tất cả chúng ta là anh em một nhà. Tất cả chúng ta là một. Và tất cả chúng ta luôn luôn cùng nhau đồng hành trên con đường trở về Nhà, về Nguồn đích thực của mình trong sự an lành, phúc lạc.

Tạm biệt nhé, “Người đánh thức tình yêu – phiên bản đi lạc”! Tôi đã nhìn thấy Nhà mình và đang từng bước rèn luyện, tu tập để mỗi ngày tiến về gần Nhà hơn.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

BẠN CÓ ĐANG LÊN KẾ HOẠCH… “VƯỢT NGỤC” (LY HÔN)?

Trước đây không lâu, có bài báo viết về câu chuyện một người phụ nữ “10 năm chờ con vào đại học mới ly hôn” đã tạo ra nhiều luồng dư luận. Có những người thì hết lời ca ngợi đức hi sinh của người mẹ – vì con. Cũng có những người đặt vấn đề về “cái giá phải trả” của người vợ ấy suốt 10 năm sống trong sự chịu đựng, đè nén và đánh mất tuổi thanh xuân của mình… liệu như vậy có nên không.

Có lẽ tôi thuộc nhóm những người “ba phải” nên tôi không đứng về phe nào. Tôi đùa thôi, thật ra, tôi luôn nghĩ rằng, một khi mình chưa thật sự thấu hiểu câu chuyện, chưa thật sự đặt mình trọn vẹn vào chỗ đứng của người trong cuộc, thì mình nói gì cũng dễ rơi vào chủ quan, phiến diện hoặc thậm chí phán xét người khác.

Khi nghe về câu chuyện ấy, tôi quay lại tự ngẫm nghiệm và đặt ra câu hỏi: Liệu có ai trong chúng ta cũng đã lên kế hoạch “vượt ngục” rồi không?

Bạn hãy thử hình dung, một khi mục tiêu ly hôn đã được hình thành, thì có phải là bạn sẽ chỉ hướng vào chuyện bạn sẽ bước ra khỏi mối quan hệ? Hay nói cách khác, bạn trong tư thế “sẵn sàng”, chỉ là chờ thời điểm thích hợp. Thế nên, bạn hầu như “vắng mặt” trong hiện tại. Hoặc bạn thụ động chờ đợi ai đó bước vào đời mình. Hoặc bạn chủ động lên chiến lược và lập kế hoạch để “tự lập” – như có một công việc ổn định, tự lo được về tài chính, tìm những nguồn vui cho mình, tìm người phù hợp hơn, phát triển bản thân tốt hơn, hay chờ con cái lớn khôn… Và rồi, bạn dễ cáu gắt và mất kiên nhẫn với vợ/chồng mình. Bạn không còn nhiều tâm trí và thời gian chu toàn các bổn phận và trách nhiệm của mình trong cuộc hôn nhân hiện tại. Bạn ở đó nhưng lòng trí bạn không hiện diện nơi đó. Thế nên, cho dù vợ/chồng bạn có đối xử với bạn bằng sự tử tế hay tình yêu thương thì bạn cũng phiên dịch theo hướng tiêu cực. Trái tim bạn đã đóng lại và bước ra khỏi cuộc hôn nhân dù bạn chưa ra đi…

Suốt thời gian mà bạn chờ đợi để bước ra khỏi cuộc hôn nhân của mình là những chuỗi ngày bạn khổ đau và mỏi mòn. Bởi một khi bạn mang tâm thế của người chờ ngày ra đi, bạn nghĩ bạn có thể hiện diện được trọn vẹn trong cuộc sống của chính mình? Bạn chờ đến khi thoát khỏi nơi mà bạn cho là “ngục tù” này thì bạn mới hạnh phúc, thì thử hỏi, bạn có biết chắc được tương lai ấy, một nơi chốn mới ấy, một cuộc sống mới ấy sẽ mang lại cho bạn hạnh phúc?

Vì thế, một khi bạn đã không thể hạnh phúc trong cuộc hôn nhân hiện tại, hoặc bạn chọn hàn gắn hoặc bạn chọn ra đi. Bạn phải thật sự quyết liệt trong lựa chọn của mình. Nếu hàn gắn, hãy mở lòng ra. Nếu ra đi, hãy chắc chắn bạn nhìn thấy rõ toàn cảnh bức tranh hôn nhân của mình và cả việc hình dung ra bức tranh toàn cảnh của ly hôn và sau ly hôn. Đương nhiên, trong bất cứ quyết định nào, bạn cũng cần kết nối với bên trong của chính mình để có được quyết định sáng suốt. Và bạn nhất định phải bình an và thanh thản trong quyết định của mình.

Tuy nhiên, cũng sẽ có trường hợp về mặt ý thức bạn không có ý định “vượt ngục”, nhưng trong tiềm thức của bạn lại “nung nấu” và “ủ mưu” chờ ngày vượt thoát. Vì vậy, dù bạn có nỗ lực sửa chữa và vun đắp cho cuộc hôn nhân của mình thì bạn vẫn bị thúc giục làm những điều ngược lại. Và đương nhiên, đời sống của bạn sẽ rơi vào bế tắc và hôn nhân của bạn sẽ vô cùng ức chế và mệt mỏi. Thế nên, bất cứ khi nào bạn thấy mối quan hệ vợ chồng bạn có bất cứ trục trặc nào, ngoài việc nỗ lực chữa lành, hãy lắng lại và đi sâu vào bên trong để tìm ra đâu là sự thật ẩn giấu bên trong tiềm thức của bạn. Để nếu bạn có ý định “vượt ngục” trong tiềm thức thì bạn phải “lôi” nó ra bề mặt ý thức – tức nhận diện được nó để biết sự thật về chính mình. Từ đó bạn mới biết mình nên làm gì và cần làm gì.

Cuộc đời có mấy lần 10 năm, 20 năm? Bạn chờ đợi cho đến một cột mốc nào mới “cho phép” mình hạnh phúc? Một cuộc đời ý nghĩa được đo bằng những giây phút hiện tại, những khoảnh khắc bạn thật sự kết nối được với con người thuần khiết của mình, chứ không phải bằng thời gian mà bạn đóng vai và cố gắng diễn cho tròn vai.

Thế nên, nếu bạn chưa rõ ràng trong ý định của mình về chuyện đi hay ở, thì việc duy nhất cần làm và phải làm là kết nối với tâm chân thật của chính mình để tìm câu trả lời. Nếu vẫn chưa tìm thấy đáp án, thì hãy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại – chính nơi ấy, bạn tìm thấy mọi lời đáp cho mình.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

KHƠI THÔNG DÒNG CHẢY TÌNH YÊU

Vừa rồi tôi có chuyến công tác ở Sài Gòn. Tôi vào Sài Gòn cũng nhiều lần rồi, nhưng chuyến này nhiều việc nên tôi ở lại lâu hơn mọi lần. Sau những giờ làm việc, tôi đi lang thang chỗ này chỗ kia để ngắm nghía phố phường, quan sát cuộc sống và thư giãn.

Tôi đi vào siêu thị mua ít đồ. Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt tính tiền, tôi phát hiện ra sự khác nhau giữa người ngoài Bắc và người Sài Gòn. Người ngoài Bắc mua đồ xong thì tự mang về, còn người Sài Gòn thì họ thanh toán xong sẽ nhờ shipper giao về nhà, dù nhiều người trong số họ đi xe hơi và hoàn toàn có thể tự mang đồ về được.

Khi đi ăn, tôi thấy hầu như người Sài Gòn ít nhiều đều để lại một ít tiền tip cho người phục vụ. Rồi có vài lần tôi ngồi quán cafe vỉa hè, nhiều người bán vé số qua lại mời khách mua, thì hầu như ai cũng mua vài tờ vé số; không chỉ thế, họ mua và tặng cho người bạn đi cùng. Qua quan sát, tôi nhận thấy, họ không phải là những người chuyên chơi vé số, nhưng họ mua vì phần nhiều là muốn giúp người bán…

Có lần, tôi hẹn với một người bạn đến đón mình tại khách sạn nơi tôi ở, tôi xuống sớm nên ngồi ở sảnh để chờ. Trong lúc chờ, tôi lại hóng chuyện xung quanh. Một người khách đến hỏi giá phòng, sau đó đặt cọc 500 nghìn để giữ chỗ. Người khách vừa rời đi thì một cô bán trái cây đẩy chiếc xe trái cây của cô ấy đi qua và rao hàng. Cô chủ khách sạn cầm tờ 500 nghìn ấy ra mua cam và mận, cô xách túi trái cây vừa mới mua vào và lấy ra vài trái mận mời tôi. Cô bảo, “Cậu thử ăn mận miền Nam đi, ngon lắm”. Tôi thấy cuộc sống nhiều điều thú vị thật. Và tôi ngồi tưởng tượng người bán trái cây sẽ mang tiền đi mua gạo, người bán gạo sẽ lấy tiền để mua ga, người bán ga lấy tiền để đi du lịch và thuê phòng khách sạn, người chủ khách sạn lại có tiền để mua thứ gì đó… Và dòng chảy của tiền cứ thế chảy đi qua người này đến người khác, và trên đường đi, nó tạo ra rất nhiều giá trị cho những người liên quan.

Hãy thử tưởng tượng, nếu người khách không đồng ý trả tiền cọc cho người chủ khách sạn, chắc sẽ không có dòng chảy vừa rồi như tôi vừa tưởng tượng ra. Khi tiền của ai cứ ở trong túi người đó, thì hẳn là không có một giá trị nào được tạo ra từ những đồng tiền ấy. Ngược lại, cũng bấy nhiêu đó tiền trong cuộc sống, nhưng nó được tuôn chảy qua mọi người và không bị “mắc kẹt” lại ở một chỗ nào đó, thì mỗi người đều được nhận biết bao nhiêu giá trị.

Rồi lập tức tôi lại nghĩ đến dòng chảy của tình yêu. Tôi ngồi cầm mấy trái mận trên tay mà lòng thật ấm áp vì cảm nhận được tình thương mến thương mà tôi nhận được từ cô chủ khách sạn. Khi bạn tôi đi grab car đến đón tôi, tôi bước lên xe và không thể tắt nụ cười trên môi. Anh tài xế nhìn tôi và chào tôi cùng với một nụ cười tươi không kém. Anh bảo rằng: “Sáng sớm được nhìn thấy nụ cười của khách hàng thì chắc chắn cả ngày này sẽ là ngày may mắn!” Chúng tôi nói đủ thứ chuyện vui suốt quãng đường đi. Khi xuống xe, tôi gửi thêm cho anh ít tiền tip vì tôi rất vui và hài lòng với chuyến đi đó. Khi tôi ra khỏi xe rồi, anh tài xế còn hạ cửa kính xuống nói với theo: “Tôi nói rồi mà, hôm nay là một ngày may mắn với tôi! Chúc anh gặp nhiều thuận lợi trong chuyến công tác!” Tôi tin rằng, ngày hôm đó, tôi đã đón nhận tình yêu và để cho dòng chảy tình yêu được đi qua mình, và chảy đến với những người tôi gặp gỡ. Chí ít là anh tài xế grab sẽ mang sự vui vẻ và nụ cười ấy đến với nhiều khách hàng hơn nữa qua sự phục vụ nhiệt tình của mình. Rồi những người khách sẽ có được niềm vui ấy và lan tỏa ra những người xung quanh họ. Vòng xoay của tình yêu thương đó cứ chảy đi, lan tỏa ra không giới hạn chỉ từ một vài trái mận, chỉ từ một nụ cười tươi, chỉ từ một cử chỉ ân cần, chỉ từ một lòng biết ơn…

Vì vậy, chúng ta hãy khơi thông tình yêu thương trong xã hội và cuộc đời này như khơi thông dòng chảy của tiền, của nền kinh tế. Hãy không ngừng trao đi yêu thương, đón nhận yêu thương để tình yêu không bị tắc nghẽn nơi chính mình. Đừng sợ khi trao đi tình yêu, vì chính lúc chúng ta trao đi là lúc chúng ta cũng được nhận lãnh. Đừng quên rằng, cho đi là có nhiều hơn nữa, cuộc sống nhờ thế mà phong phú, đa dạng, muôn màu và vô vàn giá trị!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

CỨ CỐ ĐI TÌM HẠNH PHÚC ĐI, KẺ BẠN GẶP SẼ LÀ “GÃ BẤT HẠNH”

Vừa rồi, có mấy người bạn của tôi từ Sài Gòn ra Hà Nội chơi, và tôi trở thành hướng dẫn viên “bất đắc dĩ”. Tôi dẫn các bạn đi theo kiểu tùy hứng, thấy khoái chỗ nào thì ghé vô, thích nán lại nơi đâu thì cứ thoải mái, không chuẩn bị trước một lộ trình hay một kế hoạch nào cả. Có lúc chúng tôi di chuyển bằng grab, có lúc chúng tôi đi bộ. Rồi một lần đang cuốc bộ đến địa điểm tham quan tiếp theo, vừa đi vừa hỏi đường, đi tới đâu hỏi tới đó mà vẫn bị lạc nên chúng tôi phải đi tới đi lui mấy lần mới đến nơi. Cả đám đều hơi mệt, tôi mở lời động viên: “Cứ đi thì sẽ đến thôi!” Bạn tôi “bẻ” lại: “Đi thì đương nhiên đến rồi, mà chả biết đến đâu, không chắc có đến được nơi mình muốn hay không.”

Người ta thường hay nói: cứ đi thì sẽ đến, cứ tìm thì sẽ gặp, cứ xin thì sẽ được… Nhưng rồi không thấy ai nói là sẽ đến được đâu, liệu có đến được chỗ mình muốn hay không; sẽ gặp, nhưng có gặp đúng thứ/ đúng người mình mong hay không; sẽ được, nhưng có được thứ mình khao khát hay không. Rồi tôi lại nghĩ đến chuyện đi tìm hạnh phúc. Liệu khi chúng ta nỗ lực đi tìm hạnh phúc thì chúng ta có hạnh phúc hay không?

Câu trả lời mà tôi tìm thấy cách đây vài năm, câu trả lời giúp tôi “tỉnh thức”, đó là: Đi tìm hạnh phúc thì sẽ gặp… bất hạnh. Cách duy nhất để hạnh phúc là biết hạnh phúc có sẵn nơi mình, chỉ cần chúng ta mở rộng tâm thức của mình để biết rằng vốn dĩ mình đang ngập lặn trong hạnh phúc rồi. Việc còn lại là tận hưởng hạnh phúc trong từng khoảnh khắc, từng ngày sống, từng sự việc diễn ra, từng mối tương quan trong đời…

Nếu chúng ta đặt mình trong tình trạng đi tìm hạnh phúc, chúng ta sẽ “đẩy” hạnh phúc về tương lai. Chúng ta chờ đợi một kết quả nào đó, một cột mốc nào đó thì mới “cho phép” mình hạnh phúc. Chúng ta chờ vợ giảm cân và lấy lại vóc dáng thời con gái mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng mình thành đạt hơn mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi chồng tặng quà vào các dịp “quan trọng” mới hạnh phúc. Chúng ta chờ đợi vợ biết lắng nghe nhiều hơn và bớt nói lại hơn mới hạnh phúc… Để rồi, chúng ta đánh mất những giây phút hạnh phúc với vòng tay ấm áp của vợ bởi ta chỉ lo tập trung vào cái bụng còn nhiều mỡ sau sinh của vợ và vô tâm với vòng tay của cô ấy. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc tận hưởng những ngày cuối tuần với sự hiện diện trọn vẹn của chồng ở nhà thay vì phải tăng ca làm việc để tăng lương thăng chức. Để rồi, chúng ta đánh mất hạnh phúc đến từ những nụ cười vô tư và đôi lúc đáng yêu như một đứa trẻ của chồng. Để rồi chúng ta đánh mất hạnh phúc của việc được vợ chia sẻ và trải lòng với ta trong mọi việc…

Thật vậy, một khi bạn mở rộng tâm thức mình để bước vào vùng hạnh phúc vô biên vốn có sẵn và dành sẵn cho mình thì bạn sẽ ý thức được rằng chỉ cần bạn luôn hiện diện, luôn biết ơn, hết lòng trải nghiệm cuộc sống, sống với vợ/chồng con cái trọn vẹn trong từng giây phút, đón nhận vợ/chồng mình như họ vốn là, đón nhận mọi sự việc xảy đến như là lẽ đương nhiên… thì bạn chẳng phải tìm kiếm hay chờ đợi thứ gọi là hạnh phúc, nhưng là sống trong vùng hạnh phúc vô tận.

Tóm lại, chúng ta “sai” ở chỗ chúng ta luôn mong muốn hạnh phúc nhưng tâm thức chúng ta luôn đặt mình trong trạng thái chờ đợi hạnh phúc chứ không phải đặt mình vào tình trạng đã và đang hạnh phúc để đón nhận và tận hưởng hạnh phúc. Tôi nhớ có lần, tôi với vợ tôi đang ngồi tính toán và lên kế hoạch cho cuộc sống gia đình trong 1 năm, 2 năm, 5 năm tới với mục tiêu: làm sao để gia đình mình hạnh phúc. Tôi quay sang nói con trai mình: “KingKong ơi, con ngồi chơi để cho ba mẹ nói chuyện chút nha”. Con trả lời: “Con đang chơi mà!” Ngay lúc ấy, tôi mới vỡ ra, à thì con mình đã và đang chơi mà, sao lại nghĩ hạn hẹn rằng phải có một trò chơi nào đó mới gọi là chơi? Và trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, gia đình mình vẫn đã và đang hạnh phúc, đang hiện diện cùng nhau, trải nghiệm cuộc sống cùng nhau… vậy mà có lúc tôi lại lo lắng và mong cầu hạnh phúc để rồi ngồi vắt óc lên kế hoạch cho việc hạnh phúc nữa.

Hạnh phúc đơn giản là trải nghiệm trọn vẹn với giây phút hiện tại!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

TRONG HÔN NHÂN, NẾU “ĐỦ YÊU THƯƠNG” SẼ KHÔNG CÒN SO SÁNH

Có lần tôi đang ngồi phiêu diêu nghĩ về một dự án khủng sắp bắt đầu chạy của mình. Tôi vừa háo hức lại vừa lo lắng vì còn vài thứ trong đó tôi còn chút nghi ngại. Đang lúc chìm vào suy nghĩ miên man, vợ tôi đưa đĩa xoài đến: “Anh tạm dừng việc lại để ăn chút hoa quả rồi làm tiếp.” Tôi bảo: “Em cứ để đấy!” Vợ lại nài thêm: “Anh ăn liền đi, để lâu mất ngon!” Đang lúc còn loay hoay tìm giải pháp cho những lo lắng của mình, tôi buột miệng trong vô thức: “Đĩa xoài có quan trọng bằng dự án 5 tỷ của anh không…” May quá, tôi kịp “tỉnh” ra để dừng lại và nói mấy câu “quay đầu” để kết nối lại với vợ.

Khi tâm sự với một số người bạn thân, chúng tôi đều nhận ra rằng, dù nói ra hay lẳng lặng “thể hiện thái độ”, thì chúng tôi luôn có sự so sánh về công lao đóng góp giữa cánh đàn ông chúng tôi với vợ mình. Chúng tôi luôn nghĩ mình là trụ cột gia đình, mình làm những công việc quan trọng hơn vợ, mình gánh vác những trách nhiệm nặng nề hơn vợ, mình có nhiều áp lực hơn vợ… Và rồi tự cho mình một quyền lực nào đó trên vợ.

Lúc này, tôi nhớ lại một câu chuyện rất buồn. Đó là hai người bạn thời đại học của tôi. Hai bạn cưới nhau trong điều kiện gia đình hai bên đều khó khăn, bản thân hai bạn vừa ra trường nên cũng chưa có công ăn việc làm ổn định. Nhưng rồi, những năm tháng đầu tiên trong đời sống hôn nhân của cặp đôi ấy thật ngọt ngào. Họ đùm bọc nhau, làm chỗ dựa cho nhau, chia sẻ mọi khó khăn với nhau, cùng đặt những mục tiêu để phấn đấu. Và rồi chỉ trong vài năm, họ đã vươn lên một cuộc sống khá giả. Một lần tôi gặp lại người bạn của mình, qua những phút đầu tiên tay bắt mặt mừng, anh tỏ ra ủ rũ và thở dài chán nản thốt lên: “Tao đi làm vất vả kiếm bao nhiêu tiền mang về, vợ tao mỗi việc ăn rồi chỉ có đẻ thôi mà cũng không xong”. Thì ra, người bạn của tôi đã có được 2 cô con gái, nhưng điều anh kỳ vọng là có được con trai nữa nhưng… vợ đẻ mãi không ra. Tôi nghe xong lẳng lặng không biết nói gì, và lòng thì đắng lại.

Giờ đây, chúng ta hãy thử nhìn tổng quan bức tranh đời sống gia đình, chúng ta sẽ nhận ra không có một đóng góp nào là thuộc công lao của riêng một người, không có niềm vui nào là của riêng một ai tạo ra, và cả lỗi lầm nào đó thì cũng không thuộc “bản quyền” của riêng chồng hay vợ… Trong gia đình, mỗi thành viên đều thông phần với nhau trong tất cả những kết quả cũng như thực trạng gia đình. Nếu những người đàn ông cho rằng việc mình kiếm được nhiều tiền là nền tảng quan trọng cho hạnh phúc gia đình, thì hãy trả lời những câu hỏi: Ai thức đêm thức hôm canh từng giấc ngủ của con để bạn được yên thân ngủ một mình một giấc từ tối đến sáng? Ai mang nặng đẻ đau chăm lo con cái để bạn toàn tâm toàn ý cho công việc và sự nghiệp của mình? Ai nấu những bữa ăn, cân nhắc chi tiêu, quán xuyến nhà cửa, đối nội đối ngoại với gia đình hai bên… để bạn thảnh thơi trên con đường chinh phục các mục tiêu của mình? Ai lo đưa con đi học, đón con về nhà, lo chuyện tắm rửa ăn uống ngủ nghỉ của con… để bạn tung tăng đi học những khóa học phát triển bản thân, nghệ thuật nuôi dạy con cái, chữa lành này nọ… để rồi bạn ngồi đó so sánh tầm quan trọng của dự án nhiều tỷ của bạn với đĩa xoài yêu thương của vợ, như tôi đã từng?

Nếu phải đổi ngược lại các vai trò cho nhau, liệu cánh đàn ông có dám? Bạn nghĩ vợ bạn không biết kiếm tiền? Vợ bạn không muốn phát triển bản thân? Vợ bạn không biết đi xây dựng quan hệ để kiếm hợp đồng?… Không chỉ bạn mới có ước mơ, không chỉ bạn mới có sứ mệnh, không chỉ bạn mới gánh những trách nhiệm quan trọng của gia đình… Theo tôi, nếu thiếu đi một yếu tố nào đó, một vai trò nào đó, một sự hiện diện nào đó trong gia đình thì mọi sự đều không vẹn toàn. Người ta thường nói “của chồng công vợ” là vậy. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, ai cũng có vai trò quan trọng như nhau, ai cũng tạo ra những giá trị không thể so sánh. Bởi bạn lấy chuẩn nào, điểm tựa nào để cân đo đong đếm? Nếu bàn tay bạn ký được những hợp đồng trăm tỷ mà bạn thiếu đi bàn tay ân cần của người vợ và con bạn thiếu đi bàn tay yêu thương của người mẹ, bạn cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn không? Trong một “diễn biến” ở chiều ngược lại, cũng có những người đàn ông chịu “rút lui” về làm hậu phương, ở nhà đảm nhận chuyện coi sóc nhà cửa, chăm lo con cái, để cho người phụ nữ của mình được bước ra ngoài, phát triển sự nghiệp…; và rồi trường hợp này cũng dễ rơi vào mắc kẹt nếu người phụ nữ không thấu hiểu rồi lại so sánh chồng mình với mình, hoặc với những ông chồng khác.

Là một gia đình, vợ chồng đều cần nương tựa vào nhau, bổ khuyết cho nhau, mỗi người một vai trò riêng để góp phần vào việc xây dựng hạnh phúc gia đình. Mỗi người cần chu toàn bổn phận và trách nhiệm của mình, không ai quan trọng hơn ai, bởi không có nền tảng này thì sẽ không có kết quả kia. Vì thế, chúng ta luôn phải ghi nhận và biết ơn tất cả những gì mà người bạn đời của mình đã làm, đồng thời cũng cần ghi nhận chính mình vì những giá trị và đóng góp của mình cho gia đình. Khi thông suốt những điều đó, chúng ta sẽ làm mọi việc bổn phận của mình trong thảnh thơi, bình an cùng với tình yêu chứ không phải trong nỗi sợ hay sự phân bì, so sánh.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

THU HÚT LẠI NĂNG LƯỢNG NỬA KIA

Tôi đã và đang chứng kiến rất nhiều những cuộc hôn nhân mà một người thì vui vẻ, yêu đời, tích cực, đầy năng lượng; người còn lại thì nghiêng về chiều tiêu cực, khó ở, thiếu sức sống và niềm vui trong đời. Trước đây, tôi vẫn thường ngưỡng mộ những người luôn giữ được sự lạc quan và tích cực trong cuộc hôn nhân, dẫu nửa kia của họ dường như không chủ động trong việc thay đổi bản thân, hoặc thể hiện sự hợp tác và thiện chí trong việc nuôi dưỡng niềm vui của mối quan hệ. Nhưng rồi, khi quan sát sâu hơn, tôi nhận ra đằng sau đó là một sự thật nên được nhìn nhận đúng.

Bạn hãy thử nghĩ xem, rốt cuộc thì chúng ta kết hôn để làm gì nếu không phải để yêu thương, nâng đỡ, chia sẻ, đồng hành cùng nhau? Vậy, nếu chồng hoặc vợ bạn mỗi ngày đều vui vẻ, an nhiên, hạnh phúc, và phát triển theo chiều hướng tích cực; trong khi bạn cứ ủ rũ, buồn bã, tiêu cực, thụ động trong việc phát triển bản thân… thì điều gì xảy ra? Trừ khi vợ hoặc chồng bạn là người tu tập và đạt tới một mức độ trưởng thành tâm linh đủ sâu để đón nhận bạn hoàn toàn như bạn đang là, bằng không, chắc chắn nửa kia của bạn cần phải mượn tạm năng lượng nơi khác để duy trì sự vui vẻ và lạc quan ấy. Đó có thể là người thứ 3, là con cái, là một niềm đam mê, là một thú vui,là bạn bè, là một mục tiêu công việc hay sự nghiệp… Ở nơi đó, họ tìm thấy niềm vui, sức sống, sự thỏa mãn, động lực, sự đồng cảm… đủ để họ không quá kỳ vọng sự hợp tác của bạn nữa.

Vì vậy, chúng ta đừng chủ quan, đừng thụ động, đừng ỷ lại khi thấy nửa kia của mình vẫn cứ ổn, vẫn cứ phơi phới, và “đón nhận” mình khi mình vẫn cứ giậm chân tại chỗ trên bước đường phát triển và hoàn thiện bản thân. Chúng ta phải làm sao để thu hút trở lại sự tập trung năng lượng của nửa kia về phía mình. Bằng không, đến một lúc nào đó, trong cuộc hôn nhân của mình, sự hiện diện của bạn hay không sẽ chẳng còn ý nghĩa và tầm quan trọng nữa. Khi đó, cuộc hôn nhân của bạn xem như đứt gãy hoàn toàn dẫu bạn và nửa kia vẫn còn sống chung dưới một mái nhà. Bởi đó chỉ còn là một lớp vỏ bọc mà thôi. Ngay lúc này, mỗi chúng ta hãy nhìn lại xem mình đang ở đâu trong cuộc hôn nhân của chính mình. Hãy xem bạn có đang cùng hướng tiến lên với người bạn đời của bạn hay không? Nếu khoảng cách giữa hai bạn đã quá xa rồi, thì đừng chần chừ nữa, hãy mạnh mẽ chuyển mình bước về phía trước. Đừng để tình trạng “xa cách nhau” như thế quá lâu. Và bạn cũng đừng lo lắng hay sợ hãi bởi mình đang còn ở phía sau, bởi một khi bạn có nơi mình năng lượng tích cực, niềm lạc quan, sự bình an và tình yêu thì bạn luôn có khả năng thu hút và lan tỏa năng lượng ấy sang nửa kia của mình. Rồi một khi vợ chồng bạn có cùng tần số năng lượng của việc tu tập và phát triển bản thân, chắc chắn hai bạn sẽ luôn gặp nhau, cùng nhau, và có nhau trên đường đời.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

PHỤ NỮ CÓ NÊN KẾT HÔN HAY KHÔNG?

Có những người nói rằng, hôn nhân là một mảnh ghép trong cuộc đời của mỗi người, và cuộc đời thì còn rất nhiều mảnh ghép thay thế khác. Thế nên, nếu xem cái đích cuối cùng là hạnh phúc thì kết hôn cũng được, không kết hôn cũng chẳng sao. Bởi không có mảnh ghép này, ta có thể chọn một mảnh ghép khác để ghép vào. Theo cách nghĩ đó, nhiều người gọi chồng cũng chỉ là một “phương tiện” trên con đường đi đến đích. Và nếu không có “phương tiện chồng” thì có thể chọn bất cứ một phương tiện nào khác, giả sử “phương tiện bạn bè”, “phương tiện vật chất”, “phương tiện sự nghiệp”, “phương tiện sứ mạng”, “phương tiện đam mê”… Thoạt nghe, thì đây là một cách nghĩ rất “trưởng thành”, bởi với cách nghĩ đó, chúng ta sẽ không lệ thuộc hay dính mắc vào cuộc hôn nhân và người phối ngẫu của mình.

Tuy nhiên, hôn nhân mang một ý nghĩa thiêng liêng hơn thế. Hôn nhân là một ơn gọi, mà thông qua ơn gọi đó, những người được chọn sống với đời sống hôn nhân được Thượng đế/Đấng sáng tạo/ Vũ trụ… trao cho sứ mạng quan trọng đó là sinh con cái để duy trì nòi giống, và đại diện cho Thượng đế – trở thành người giúp con, đồng hành cùng con trên bước đường học hỏi, rèn luyện, tu tập để kết nối với Nguồn và trở về Nhà. Và hôn nhân cũng là một trường học, thông qua đó, Thượng đế cũng trao cho chúng ta những bài học, những cuộc thi, những chặng đường thử thách… giúp ta học hỏi, rèn luyện, nâng cấp, hoàn thiện… để ta đủ khả năng thực thi sứ mạng quan trọng và cao cả mà mình đã được trao ban.

Thế nên, khi chúng ta bàn về việc phụ nữ có nên kết hôn hay không thì câu trả lời không thể chung cho tất cả mọi người phụ nữ. Mỗi người phải quay về bên trong chính mình để tìm hiểu và khám phá về ơn gọi dành cho chính mình. Và câu hỏi đó tốt nhất nên được đặt ra trước khi bạn quyết định bước vào hôn nhân.

Một khi, bạn đã nhìn ra hôn nhân là ơn gọi của mình, bạn sẽ nhìn hôn nhân một cách nhẹ nhàng hơn. Bạn mang một tâm thế sẵn sàng để học hỏi, để hoàn thành bài học của mình, và để đáp trả sứ mạng mà mình được trao. Trong tâm thế đó, khi những khó khăn, thách thức xuất hiện, bạn không nhìn chúng như một tai họa, tai ương, sự trừng phạt, một điều xui rủi, một lựa chọn sai lầm… nhưng nhìn ra đó là cơ hội, bài học, phước báu để bạn trui rèn và trở nên mạnh mẽ, thức tỉnh và trưởng thành tâm linh.

Trường hợp nếu bạn có ơn gọi đó, nhưng bạn từ chối và chọn đi một con đường khác thì sao? Hãy biết rằng, dù đi đâu, làm gì thì bạn cũng vẫn sẽ phải học những bài học cuộc đời của mình. Việc né tránh hôn nhân vì sợ bất hạnh, sợ tổn thương sẽ không giúp bạn né được, tránh được những đau khổ xảy ra trong đời. “Chạy trời không khỏi nắng”, bạn vẫn phải trải qua những bài học thuộc về mình. Và đôi khi, đi đúng con đường dành cho mình, bạn sẽ đỡ đi lòng vòng và đến đích nhanh chóng hơn.

Khi nói về điều này, có một số chị em đặt cho tôi câu hỏi đại khái là, nếu chúng ta đã lỡ nhận định sai về ơn gọi của mình, lỡ đi sai đường rồi thì sao? Theo tôi, sai thì sửa thôi. Cái sai nào cũng có thể sửa chữa được, tuy nhiên, chắc chắn bạn sẽ không thể quay về ban đầu để lựa chọn lại, nhưng điều đó đâu có quan trọng. Bởi mỗi bước đường đời chúng ta đi qua, dẫu có sai lầm hay lạc lối, thì “đường nào cũng sẽ dẫn về Nhà” nếu chúng ta biết mở lòng học hỏi từ những sai lầm của mình. Có thể bạn đã sai trong hôn nhân, nhưng rồi nếu bạn biết nhìn ra những bài học để sửa mình, để hoàn thiện thì tất cả những sai lầm đó trở thành những viên ngọc quý.

Tôi tin rằng, phụ nữ hoàn toàn có thể tự đáp ứng được mọi nhu cầu của mình, hoặc tìm sự đáp ứng nhu cầu ở những nguồn khác mà không cần tìm kiếm những điều đó trong hôn nhân hay nơi người phối ngẫu; nhưng nếu đó là ơn gọi của bạn, thì chắc chắn việc kết hôn sẽ là con đường phù hợp với bạn. Mỗi một mối quan hệ, mỗi một con đường được vạch ra trong đời đều mang ý nghĩa giúp ích cho chúng ta trên hành trình rèn luyện và trở về Nhà – nơi hạnh phúc viên miễn. Đừng nghĩ vợ/ chồng, bố mẹ, con cái, đối tác, khách hàng, bạn bè… chỉ là phương tiện để cần thì mình xài, không cần thì mình dẹp qua một bên, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Chúng ta hãy biết rằng, mỗi con người, sự vật, sự việc xảy đến đều mang đến cho ta những bài học với độ sâu sắc khác nhau. Hãy kết nối vào bên trong để hiểu đâu là ơn gọi của mình để bạn có thể lựa chọn và đi con đường đúng đắn. Bởi nếu việc kết hôn là chuyện tào lao, tầm phào, vô nghĩa, vô giá trị… thì hẳn là đã không có bất cứ một gia đình nào được tạo ra trong cuộc sống này. Bạn, tôi và bất cứ ai cũng là những con người vô gia đình, không cha, không mẹ, không anh chị em, không liên đới gì với nhau trong những tương quan tốt đẹp như chúng ta đã và đang có.

Và khi mỗi người chúng ta nhận biết được con đường của mình rồi, có sự lựa chọn của mình rồi – đó có thể là con đường không đi qua hôn nhân, thì cũng hãy nhìn hôn nhân của người khác trong sự đón nhận, không phán xét và hãy nhìn thấy được vẻ đẹp của hôn nhân trong ý định tốt lành của Thượng đế.

Vì thế, đừng sợ hôn nhân bởi có quá nhiều bức tranh hôn nhân xấu xí quanh bạn, nhưng hãy kết hôn trong sự trưởng thành và kết nối với ơn gọi bên trong của mình. Khi đó, bạn sẽ múc lấy được sức mạnh và những phước lành từ việc bạn đáp trả lại ơn gọi dành cho mình. Đừng quên, Thượng đế tạo ra bạn, muốn bạn hạnh phúc, và Người không bao giờ chơi xấu bạn, nên khi trao cho bạn một sứ mạng, một ơn gọi, một nhiệm vụ, một bài học, một biến cố, một thách thức, hay bất cứ điều gì, Thượng đế luôn ban cho bạn đủ sức mạnh, đủ khả năng, đủ nguồn lực, đủ bình an… để bạn thực hiện. Việc còn lại là bạn có đủ tin tưởng, đủ phó thác, và chịu đi vào bên trong kết nối với Nguồn để nhận được tất cả những Hồng ân ấy hay không mà thôi. Khi nhìn hôn nhân là một trong những con đường giúp bạn tu tập, tỉnh thức, bạn sẽ dễ dàng đón nhận nó trong sự mở lòng và biết ơn.

Tóm lại, việc phụ nữ có nên kết hôn hay không chẳng phải là câu hỏi quan trọng mà chúng ta phải đi tìm câu trả lời cho bằng được câu hỏi: “Ý định của Thượng đế dành cho chúng ta là gì”. Cuộc chiến quan trọng nhất, lớn nhất là cuộc chiến với bản ngã của chính mình, để vượt qua mọi nỗi sợ, vượt qua mọi rào chắn, vượt qua mọi bức tường của cái tôi để trở về kết nối với tâm chân thật. Và chiến thắng quan trọng nhất là chiến thắng chính mình, bởi nếu thua trong cuộc chiến này, đồng nghĩa rằng bạn thua toàn tập chứ không riêng gì trong hôn nhân.

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu

TẠO THÓI QUEN LÀNH MẠNH CHO ĐỜI SỐNG HÔN NHÂN

Mỗi sáng thức dậy, hầu như việc đầu tiên tôi làm là cầm điện thoại lên rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Dường như đó là một thói quen thâm căn cố đế ăn sâu vào máu tôi rồi. Ngày xưa, khi chưa có điện thoại thông minh, mỗi lần vào nhà vệ sinh tôi đều cầm theo một cuốn sách hoặc một tờ báo, lắm khi “nước tới chân” rồi mà vẫn cuống cuồng chạy quanh để tìm một cái gì đó mang vào nhà vệ sinh để đọc trong lúc làm “chuyện đại sự ấy”.

Sáng nay, khi thức dậy ở một nơi xa lạ (tôi đang trong chuyến công tác xa nhà), việc này cũng diễn ra rập khuôn như thế. Tôi với tay lấy điện thoại và đi thẳng vào nhà vệ sinh. Nhưng lần này, tôi thử quan sát thói quen này của mình và rút ra vài gạch đầu dòng về những cái “được” và cái “mất” như sau:

Thời gian đi vệ sinh lâu hay mau tùy thuộc vào độ thu hút của các tin tức tôi đang đọc lúc ấy hoặc độ nông – sâu của một ý tưởng bất chợt nào đó xuất hiện.

Lắm khi bị bón không phải do chế độ ăn thiếu chất xơ, nhưng là vì thứ tôi đang đọc mang tính giật gân, tạo sốc, gây sốt, làm hoảng hốt… đến mức thở cũng nín, huống gì…

Cầm điện thoại vào nhà vệ sinh giúp tạo ra một thói quen tốt đó là dù “mắc” hay không thì cũng cứ vào đó ngồi một cách kiên nhẫn và bình thản, không gấp gáp; trừ những lúc vợ gọi, con kêu.

Đây là khoảnh khắc mà các ý tưởng dễ dàng phụt trào ra nhất. Bao nhiêu bài viết dài ngoằng cũng manh nha từ chốn này.

Điều này tạo cảm hứng để tôi rèn luyện và thực hành… sự tập trung và thinh lặng. Khi thật sự chú tâm vào điều gì (trong trường hợp này là cái điện thoại), thì dẫu tôi đang ở một nơi không mấy thơm tho thì tôi cũng chẳng mấy khó chịu bởi không để ý đến nó. Từ đó tôi có niềm tin rằng, dẫu ở chốn đông người, tôi vẫn có thể chủ động tìm về sự thinh lặng mà không bị bối cảnh bên ngoài tác động… Có ai ít nhiều thấy hình ảnh mình trong đó? Nếu có, hãy lên tiếng để tôi không thấy mình cô đơn! Bạn thấy đó, thói quen có sức mạnh khủng khiếp. Nó khiến bạn chẳng cần nỗ lực mà vẫn duy trì làm một điều gì đó thường xuyên, đều đặn, làm mà không cần mảy may suy nghĩ, làm mà không cần tính toán, và cũng chẳng cần lên kế hoạch. Nó cứ diễn ra như một phần tất yếu của cuộc sống. Và cứ thế, cuộc sống của bạn là một chuỗi những thói quen diễn ra một cách vô thức. Chính những điều đó làm nên con người bạn.

Điều đáng nói là thói quen có thể giúp bạn tiến lên và cũng có thể làm bạn thụt lùi. Những thói quen tốt sẽ đưa bạn đến thành công, ngược lại, thói quen xấu sẽ hủy hoại đời bạn. Và rất có thể bạn đã mắc phải một số thói quen xấu nếu bạn thấy đời mình vẫn xảy ra những trục trặc, sai lầm, thất bại… Trong hôn nhân cũng vậy, nếu mối quan hệ này chưa đưa vợ chồng bạn đến những cảm nghiệm bình an, hạnh phúc, tốt đẹp… thì có thể do nhiều nguyên nhân; nhưng chắc chắn, trong đó có những thói quen xấu đang làm tổn hại đến mối quan hệ giữa 2 người rất cần được bỏ đi, và có những thói quen lành mạnh mới rất cần được tạo lập.

Tôi nhớ lại những ngày đầu khi từ cuộc sống độc thân bước vào đời sống hôn nhân, đương nhiên đó là một chân trời còn rất mới với nhiều bỡ ngỡ, chúng tôi đã rất quyết tâm để cùng nhau xây dựng những thói quen mới của đời sống vợ chồng. Chúng tôi đã lên kế hoạch làm những việc cùng nhau mỗi ngày như thức dậy cùng nhau, dành những giây phút đầu ngày để thể hiện tình yêu với nhau, ăn sáng cùng nhau, giúp nhau làm việc nhà vào cuối tuần, chia sẻ và tâm sự với nhau mỗi cuối ngày … Nhưng rồi, dần dần, những lo toan bộn bề trong cuộc sống đã lấy mất sự chú tâm của chúng tôi vào việc xây dựng và duy trì những thói quen đó, khiến chúng chưa kịp hình thành thì đã bị lãng quên. Không bắt đầu nào là muộn, giờ đây, chúng tôi lại chập chững rèn luyện lại những thói quen lành mạnh và tốt đẹp sau một thời gian đi qua những năm đầu của cuộc hôn nhân. Và tôi nghĩ bất cứ cuộc hôn nhân nào, hay một cuộc hôn nhân vào bất cứ giai đoạn nào cũng cần có những lúc nhìn lại để kịp thời thay đổi hay điều chỉnh cần thiết. Đơn giản là khi ta thay đổi cách ta ứng xử sẽ làm thay đổi cách ta cảm nhận, và khi ta thay đổi cách ta cảm nhận sẽ dẫn đến thay đổi cách ta ứng xử. Đó là cách để chúng ta có thể vun vén những điều tích cực và tươi mới cho cuộc hôn nhân của mình. Chúng ta bước vào hôn nhân vì mong muốn được gắn kết, nhưng rồi đời sống hôn nhân ngày qua ngày lại đẩy chúng ta ra xa nhau hơn. Vì thế, một trong những thói quen đầu tiên, cực kỳ quan trọng trong hôn nhân chính là thiết lập sự gắn kết, hoặc tái thiết lập sự gắn kết (nếu 2 bạn đã dần mất đi sự gắn kết ban đầu).

Cảm giác gắn kết là một loại cảm xúc vô cùng mạnh mẽ và nó sản sinh năng lượng khi hai người được đồng hành cùng nhau, bên nhau, nâng đỡ nhau, dìu dắt nhau đi qua mọi thăng trầm của cuộc sống. Điều này có thể được tạo lập thành một thói quen. Sau đây là một vài gợi ý để bạn có thể áp dụng cho mình hoặc tùy nghi thay đổi và sáng tạo theo cách của riêng bạn để hình thành thói quen gắn kết trong đời sống hôn nhân.

Buổi sáng: Khi mở mắt đón ngày mới, đầu tiên hãy nói cảm ơn cuộc đời, đồng thời đặt tay lên lồng ngực để vỗ về bản thân, ôm ấp chính mình. Sau đó hãy quay sang người bạn đời và nói bạn yêu họ như thế nào, bạn hạnh phúc như thế nào khi ở bên họ để họ cảm thấy họ quan trọng và đặc biệt với bạn. Nếu vì một vài lý do nào đó bạn không thức dậy cùng họ, bạn có thể nhắn tin, email, hoặc để lại những giấy note xinh xắn trong phòng tắm, tủ lạnh,… nơi họ có thể nhìn thấy ngay khi mở mắt. Tuy những việc này vô cùng nhỏ nhoi, nhưng nó mang sức mạnh yêu thương rất lớn và rất đặc biệt.

Trong ngày:

Thay vì suy diễn lung tung, rồi tự cho rằng mình không được yêu thương, bị bỏ rơi, thấy cuộc hôn nhân mình nhạt nhẽo,… hãy cho phép bản thân tắm mình trong cảm giác được yêu, bạn đời của mình luôn cận kề bên mình, luôn hướng về phía mình, dõi theo mình dù ở bất cứ nơi đâu.

Vào lúc rảnh rỗi hay cần thư giãn, hãy mở ra xem những tấm hình kỉ niệm của vợ chồng bạn để “sống lại” những khoảnh khắc hạnh phúc, hay biết ơn vì đã đi qua những thời khắc khó khăn cùng nhau, và quyết tâm đổ dồn yêu thương vào hiện tại.

Khi về đến nhà:

Hãy rũ bỏ tất cả những căng thẳng bộn bề của công việc ở ngoài cửa và bước vào nhà với trái tim thuần khiết, ấm áp và đầy yêu thương. Hãy ôm người bạn đời của mình và cùng nhau chia sẻ những công việc nhà, cùng ăn bữa tối, cùng đánh răng rửa mặt… Cùng nhau làm mọi thứ nhiều nhất có thể và quan trọng nhất là đừng để tivi, điện thoại làm bạn đánh mất những khoảnh khắc hạnh phúc bên người bạn đời.

Trước khi đi ngủ hãy hít thở thật sâu, cùng nhau thiền một chút, chia sẻ những nỗi lòng, tâm sự của nhau và cảm ơn người bạn đời của bạn vì những gì hai bạn có với nhau.

Theo các nghiên cứu thì con người cần trung bình 21 ngày liên tục để xây dựng một thói quen bền vững. Hãy kiên trì đi qua 21 ngày “khó khăn” này. Sau đó, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu mà không cần bạn phải cố gắng và nỗ lực quá nhiều nữa.

Sự ấm áp của một mối quan hệ đôi khi không có sẵn, và nếu không được chăm sóc nó sẽ cằn cỗi, còi cọc. Vậy nên hãy vứt bỏ những thói quen gây hại cho mối quan hệ của bạn và luyện tập những thói quen lành mạnh mỗi ngày để đời sống vợ chồng thăng hoa.

Giờ đây, bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi sẽ tiếp tục thực hành bài tập kết nối với vợ. Tôi sẽ nhắn cho nàng một tin nhắn chúc ngày mới tốt lành và gửi những yêu thương của tôi về nhà. Yêu thương và thể hiện yêu thương cũng là một thói quen cần được rèn luyện và hình thành để sự gắn kết không bị mòn đi theo năm tháng.

CHÚC BẠN TUẦN MỚI, THÁNG MỚI NĂNG LƯỢNG, VUI VẺ!

NGUYỄN ĐỨC QUỲNH

Người đánh thức tình yêu